Dương Niệm Tuyết chợt bảo: “Máu của Nhị Nha”.
Máu của Nhị Nha!
Diệp Huyên sững sờ.
Dương Niệm Tuyết cười: “Đây là máu khi ở thời kỳ đỉnh cao trước đây của cô bé, chỉ cần một giọt, đảm bảo thân thể của đệ sẽ đạt đến Bất Hủ Cảnh. Hơn nữa, không phải thân thể bình thường, nếu đệ đạt đến thân thể Bất Hủ Cảnh dựa vào máu của Nhị Nha thì chắc chắn thân thể của đệ sẽ mạnh nhất ở cảnh giới này!”
Máu của Nhị Nha!
Phải công nhận rằng Diệp Huyên đã hơi rung động.
Như Dương Niệm Tuyết nói, nếu có thể hấp thu máu của Nhị Nha thì thân thể của hắn chắc chắn sẽ đạt đến một mức độ vô cùng đáng sợ!
Dương Niệm Tuyết nháy mắt: “Có mua không?”
Diệp Huyên hơi lưỡng lự: “Tỷ tỷ, có thể giảm giá không?”
Dương Niệm Tuyết lắc đầu: “Không được”.
Diệp Huyên lườm Dương Niệm Tuyết: “Tỷ tỷ ruột đó!”
Dương Niệm Tuyết cười hì hì: “Phụ thân ruột cũng vô ích”.
Diệp Huyên không nói nên lời, hắn liếc nhìn bình ngọc trắng trong tay Dương Niệm Tuyết rồi hỏi: “Có bao nhiêu giọt?”
Dương Niệm Tuyết chớp mắt: “Chỉ có một giọt”.
Diệp Huyên không nhiều lời nữa, hắn hơi cong ngón tay, một chiếc nhẫn chứa đồ rơi trước mặt Dương Niệm Tuyết, nàng nhìn qua rồi cười tít mắt, đưa bình ngọc trắng cho Diệp Huyên.
Diệp Huyên cầm lấy bình ngọc trắng, mở ra nhìn, quả nhiên bên trong chỉ có một giọt!
Diệp Huyên giơ ngón tay cái lên với Dương Niệm Tuyết: “Tỷ đúng là tàn nhẫn”.
Dương Niệm Tuyết cười hì hì: “Ta nói cho đệ nghe, nếu mang máu của Nhị Nha đi bán, ta còn có thể bán được với giá một vạn Tinh Thần Mạch đấy, đệ tin không?”
Diệp Huyên bĩu môi, mặc kệ Dương Niệm Tuyết rồi hấp thu giọt máu đó, vừa nuốt vào, toàn thân hắn đã nóng rực.
“Chết tiệt!”
Diệp Huyên nhảy dựng lên: “Đáng sợ vậy?”
Lúc này, hắn cảm thấy thân thể mình đang biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Dương Niệm Tuyết bên cạnh trừng mắt nhìn Diệp Huyên: “Đệ điên à mà nuốt luôn như thế?”
Diệp Huyên ngỡ ngàng tột độ: “Trước đây đệ cũng từng nuốt máu của Nhị Nha, không đáng sợ như thế này!”
Dương Niệm Tuyết bảo: “Đó là trước đây, Nhị Nha cũng sẽ trở nên mạnh hơn mà. Đệ nghĩ cả vũ trụ này chỉ có đệ là tiến bộ à?”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Dương Niệm Tuyết tức giận lườm Diệp Huyên: “Phá gia chi tử! Đệ đúng là phá gia chi tử!”