Nào ngờ Lão già lại cau mày: “Chưa từng nghe. Giết!"
Nói xong, lão ta đã biến mất.
Lập tức ra tay!
Diệp Huyên đen mặt.
Chỉ thấy lão già lại biến mất một cách kỳ lạ, sau đó thời không bốn phía bỗng trở nên vặn vẹo, vô số tia sáng trắng nhòn nhọn như kim châm ồ ạt trút xuống về phía Diệp Huyên.
Hắn cau mày, vung tay biến kiếm Thanh Huyên thành thuẫn kiếm ngăn lại trước mặt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng tiếng nổ vang lên trong thời không, Diệp Huyên liên tục lùi lại.
Hắn còn chưa vững bước thì ngẩng phắt lên, nhìn thấy một bàn tay khổng lồ như núi đổ ập xuống.
Không phải bàn tay bình thường.
Mà mang theo lực lượng thời không và Bất Hủ Chi Lực khổng lồ.
Diệp Huyên vung tay cho kiếm Thanh Huyên bay vút lên.
Ầm!
Bàn tay ăn trúng một kiếm thì run lên bần bật rồi nứt ra.
Bỗng có một cái bóng mờ nhào về phía Diệp Huyên. Hắn nheo mắt lại, rút kiếm chém ra.
Ầm!
Kiếm quang nổ tung, Diệp Huyên bay ngược về sau với tốc độ kinh hoàng, chỉ nháy mắt đã bay đi hơn vạn trượng. Khi vừa dừng lại, vùng thời không nơi hắn đặt chân bỗng biến thành một lốc xoáy khổng lồ màu đen, tràn ngập lực hấp dẫn khủng bố đang không ngừng lôi kéo, cắn xé thân thể hắn.
Cùng lúc ấy, lão già kia xuất hiện trước mặt Diệp Huyên với đôi mắt dữ tợn: “Chết đi cho lão phu!"
Lão ta siết tay phải lại rồi tung ra một quyền.
Ầm!
Cú đấm lao tới với một quầng sáng vàng rực, bên trong chứa đựng vô số ký tự phù văn kỳ lạ, mỗi một ký tự đại diện cho một loại pháp tắc, mà mỗi loại pháp tắc đại diện cho một loại Đạo.
Thấy lão già tung đấm, sắc mặt Diệp Huyên trở nên xấu xí.
Má!
Lão này là Vĩnh Hằng Bất Hủ Cảnh!
Ban nãy lão ta giấu cảnh giới.
Táng Sơn này ghê thật, không ngờ lại phái cả Vĩnh Hằng Bất Hủ đến đây.
Không phải nên đi theo lẽ thường, phái vài đứa yếu yếu đến để hắn luyện tay trước sao?
Diệp Huyên không dám nghĩ nhiều, cũng không dám khinh thường cú đấm này. Hắn không chọn phòng thủ mà bước tới trước, đâm kiếm ra.