Diệp Huyên nói: “Tỷ gọi cha đi!"
Dương Niệm Tuyết: “Đệ gọi đi!"
Diệp Huyên nhìn nàng: “Đừng nói tỷ không gọi được đấy nhé?!"
Dương Niệm Tuyết gật đầu: “Đoán đúng rồi”.
Sắc mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Khí tức kia càng đến gần!
Sắc mặt Diệp Huyên đã vô cùng trầm trọng: “Tỷ có chắc không liên hệ được cha chứ?"
Dương Niệm Tuyết: “Bằng không đệ cản phía sau đi?"
Diệp Huyên: “...”
Bỗng nghe Tiểu Tháp nói: “Trời má giờ này hai người còn đứng đây cãi nhau chứ không lo chạy hả?"
Hai người nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó Diệp Huyên lập tức kéo Dương Niệm Tuyết biến mất tại chỗ.
Chạy!
Họ vừa rời đi không lâu thì có một tiếng "Ơ" khe khẽ vang lên trong điện, sau đó toàn bộ di tích đều hóa thành hư vô.
...
Diệp Huyên và Dương Niệm Tuyết xuất hiện trên mặt biển, thấy di tích lặng lẽ biến mất thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Dương Niệm Tuyết: “Bên ngoài nguy hiểm quá”.
Diệp Huyên nhìn nàng: “Đệ thấy tỷ vẫn nên trở về cùng cha thì hơn. Đi theo ông ấy tuy không được tự do nhưng được cái an toàn”.
Dương Niệm Tuyết lắc đầu: “Đi theo cha chán lắm, lại không có Tiểu Bạch lẫn Nhị Nha nên càng chán”.
Diệp Huyên do dự một hồi, hỏi: “Tỷ muốn đi ngao du cũng được, nhưng mà tự mình mạnh hơn đã được không?"
Dương Niệm Tuyết trừng hắn: “Đệ nói ta là gánh nặng của đệ chứ gì?"
Diệp Huyên vội lắc đầu: “Nào có!"
Dương Niệm Tuyết hừ mũi: “Đệ đừng có hạn hẹp như vậy, tuy ta không mạnh lắm nhưng cũng đã đi theo cha nhiều năm, vẫn có một ít mạng lưới giao thiệp trong tay, sau này có thể giúp đệ”.
Diệp Huyên trề môi, ý bảo có quỷ mới tin tỷ.
Dương Niệm Tuyết bỗng xòe tay ra: “Chia của thôi!"
Diệp Huyên không hiểu: “Chia tiền gì?"
Dương Niệm Tuyết cả giận: “Của cải vị tiền bối ban nãy cho đệ chứ gì? Hay định nuốt trọn một mình?"
Diệp Huyên: “Tỷ à, tỷ đi theo cha không lo ăn uống, còn đệ đây...”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!