Diệp Huyên cất nó đi rồi mới nhìn sang lão già cầm đầu bên kia, nghe lão ta hỏi lại: “Các hạ thật sự muốn xen vào việc này?"
Bọn họ mang lòng đề phòng và kiêng kỵ người này.
Bởi vì không cảm nhận được thực lực của hắn.
Diệp Huyên nghiêm giọng nói: “Dĩ nhiên rồi, nàng là tỷ tỷ ruột của ta. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, các ngươi hiếp đáp tỷ ấy thì khác gì hiếp đáp ta”.
Dương Niệm Tuyết: “...”
Ánh mắt lão già lạnh đi khi theo từng lời hắn nói: “Giết!"
Lão vừa dứt lời, hai tên cường giả Nhục Thân Vĩnh Hằng phía sau đã lao lên.
Bản thân lão không ra tay.
Trước tiên phải tìm hiểu thực hư.
Nhưng hai cường giả kia vừa lao tới thì đã bị hai tia kiếm quang cắm phập vào trán.
Xoẹt xoẹt!
Hai tia máu phọt ra.
Giết trong nháy mắt!
Giết trong tích tắc!
Cảnh tượng này khiến lão già và gã đàn ông biến sắc.
Dương Niệm Tuyết thì trưng ra vẻ khiếp sợ. Đệ đệ mình mạnh như vậy á?
Lão già lên tiếng: “Không biết các hạ là...”
Diệp Huyên chỉ cười: “Các người lên hết đi”.
Lên hết đi?
Câu nói này khiến sắc mặt lão già và gã đàn ông xấu đi trông thấy.
Diệp Huyên gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay. Lão già thấy thế thì biến sắc thốt lên: “Đi!"
Đi!
Nhóm người kia lập tức biến mất ở chân trời.
Cuối cùng vẫn không chọn phương án cứng đối cừng.
Bởi vì họ không đối phó được với cường giả cấp bậc này, tấn công trực diện chẳng khác gì tặng quà cho người ta.
Thấy bọn họ chạy mất đi, Dương Niệm Tuyết quay sang ngắm nghía Diệp Huyên một hồi: “Đệ làm kiểu gì mà mạnh lên dữ vậy?"
Diệp Huyên cười: “Thế này mà mạnh? Một kiếm ban nãy còn chưa đủ một phần sức mạnh của đệ đâu”.
Dương Niệm Tuyết sừng sộ: “Đừng có ra vẻ trước mặt tỷ!"
Diệp Huyên hớn hở cười.
Dương Niệm Tuyết bỗng hạ giọng: “Đệ đệ, chúng ta đến di tích kia thêm một chuyến nữa”.
Diệp Huyên vội hỏi: “Tỷ chưa lấy hết bảo vật trong đó hả?"