Hắn vừa nói vừa tiến đến trước mặt Thác Bạt Ngạn, sau đó đưa hai tay ra ôm chặt eo nàng ta.
Thác Bạt Ngạn sà vào lòng Diệp Huyên, khẽ nói: “Về là tốt rồi”.
Diệp Huyên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bóng mượt của Thác Bạt Ngạn, hai người họ không làm gì cả mà cứ ôm nhau như thế.
Chập tối.
Diệp Huyên ngồi trước thềm đá, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía xa, sao rải khắp trời, sâu thẳm và xa xăm.
Thác Bạt Ngạn tựa lên vai của Diệp Huyên.
Diệp Huyên đột nhiên cúi đầu nhìn Thác Bạt Ngạn, mỉm cười và nói: “Thật ra cuộc sống yên bình thế này cũng rất tốt”.
Thác Bạt Ngạn nhìn sang Diệp Huyên, mỉm cười, nói: “Chưa đạt đến đỉnh phong thì có tư cách gì nhắc đến yên bình?”
Diệp Huyên cười haha, nói: “Cũng đúng”.
Cuộc sống yên bình?
Nếu một người chưa từng đạt đến đỉnh cao mà đã theo đuổi sự yên bình thì đó là bị ép phải sống yên bình chứ không phải đang theo đuổi yên bình.
Đến cả người như cha hắn, họ vẫn đang theo đuổi thì bản thân hắn có tư cách gì mà nói chuyện yên bình?
Nếu bây giờ không cố gắng, lỡ có một ngày có vị đại năng nào đó đột nhiên thấy Thanh Châu gai mắt, tùy tiện đánh rắm một cái thì chẳng phải Thanh Châu cũng tiêu đời sao?
Nhiều lúc yên bình là bởi vì không còn cách nào khác.
Cố gắng.
Diệp Huyên hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Ngạn Nhi, ta phải đến Huyên giới, nàng có đi cùng ta không?”
Thác Bạt Ngạn lắc đầu: “Ta ở lại đây thôi, thế giới bên ngoài quá rộng lớn, ta sống không quen”.
Diệp Huyên nhìn Thác Bạt Ngạn, mỉm cười, nói: “Ừm”.
Dù sao thì hắn cũng có kiếm Thanh Huyên, về Thanh Châu chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Thác Bạt Ngạn đột nhiên nói: “Giờ đi liền sao?”
Diệp Huyên cười lớn: “Sao có thể?”
Hắn vừa nói vừa dắt Thác Bạt Ngạn rời khỏi đó, cùng lúc đó, Tiểu Tháp cũng bị hắn vứt vào tận sâu trong bầu trời sao.
Tiểu Tháp: “…”
Mười ngày sau.
Diệp Huyên rời khỏi Thanh Châu.
Giữa tinh không, Diệp Huyên xòe bàn tay, Tiểu Tháp liền xuất hiện trên tay hắn. Sau khi Diệp Huyên vào trong Tiểu Tháp thì bắt đầu nuốt số tâm vũ trụ mà Tiên Bảo Các cho hắn lúc xưa.