Nói xong, ông ta mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trước mặt Tiểu Mạc.
Bên trong có khoảng hai trăm tinh mạch!
Gấp đôi!
Tiểu Mạc sửng sốt, sau đó run rẩy nói: “Tiêu chủ quản, cái này… thừa rồi!”
Tiêu chủ quản cười đáp: “Một trăm tinh mạch đó là thưởng cho ngươi!”
Nghe vậy, Tiểu Mạc lập tức cúi thấp người: “Cảm ơn Tiêu chủ quản!”
Như nhớ ra điều gì, nàng ta lại nhìn sang Diệp Huyên, cúi người một lần nữa: “Cảm ơn công tử!”
Diệp Huyên cười to, hắn nhìn về phía Tiêu chủ quản: “Tiêu chủ quản, ta muốn mua một ít Vũ Trụ Chi Tâm từ Tiên Bảo Các, có không?”
Tiêu chủ quản cười nói: “Đương nhiên là có! Không biết công tử muốn mua bao nhiêu quả Vũ Trụ Chi Tâm?”
Diệp Huyên hỏi: “Quý các có bao nhiêu Vũ Trụ Chi Tâm?”
Tiêu chủ quản cười hỏi: “Dương công tử muốn mua bao nhiêu?”
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức hiểu ra.
Ý của đối phương là hắn muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu!
Đúng là giàu có mà!
Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Tiêu chủ quản, lỗ mãng hỏi một câu, Các chủ của Tiên Bảo Các này có phải là nữ không…”
Tiêu chủ quản hơi sửng sốt, sau đó hỏi ngược lại: “Vì sao công tử lại hỏi thế?”
Diệp Huyên cười nói: “Không có gì, chỉ là gần đây không khoẻ lắm, ta muốn ăn bám một chút!”
Nét mặt Tiêu chủ quản cứng đờ, mẹ kiếp, tiểu tử này không phải kẻ tốt lành gì!
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên lấy một chiếc nhẫn chứa đồ ra đặt xuống trước mặt Tiêu chủ quản: “Tiêu chủ quản, ta chỉ có tổng cộng bốn nghìn bảy trăm tinh mạch thôi, có thể mua được bao nhiêu Vũ Trụ Chi Tâm?”
Tiêu chủ quản suy nghĩ, sau đó hỏi: “Mua hết ư?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tiêu chủ quản im lặng một lát rồi nói: “Dương công tử, giá thị trường là tám trăm tinh mạch một quả, ta có thể bán cho cậu với giá bảy trăm năm mươi tinh mạch. Nói cách khác, tinh mạch này của cậu có thể mua được sáu viên Vũ Trụ Chi Tâm!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được! Bao giờ thì ta lấy được?”
Tiêu chủ quản cười đáp: “Ngay bây giờ!”
Dứt lời, ông ta quay đầu nhìn về phía Tiểu Mạc: “Đi lấy sáu Vũ Trụ Chi Tâm đến, nói là ta giao quyền!”
Tiểu Mạc cúi chào, xoay người lui xuống.