Khoảng một canh giờ sau, mọi người dừng lại, cách bọn họ không xa là một cánh cửa khổng lồ, giữa cửa đá có một chữ màu đen khổng lồ: Nguyên.
Đế Minh nhẹ giọng thông báo: “Chúng ta đến rồi!”
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, trên cánh cửa này chứa đựng một lực lượng thời không, mời cậu dùng kiếm phá nó!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn đi tới trước cửa đá, đang định ra tay thì cửa đột nhiên mở ra.
Mọi người đều sửng sốt.
Tự động mở?
Lúc này, Đế Minh trầm giọng nói: “Lực lượng thời không kia không còn nữa, có người vào trong rồi!”
Có người vào trong rồi?
Diệp Huyên đang định lên tiếng thì Đế Minh đã dẫn cường giả của Thương Khâu Quốc lao vào trong.
Chu Tân ở bên cạnh Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Có đi vào không?”
Diệp Huyên cười đáp: ‘Cô cũng cảm nhận được sự nguy hiểm à?”
Chu Tân gật đầu.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Đến cũng đã đến rồi! Vậy thì đi xem thử thôi!”
Dứt lời, hắn đi về phía cửa đá.
Chu Tân ngẫm nghĩ, sau đó cũng vội vàng đi theo.
Sau khi đi vào cửa đá, một quảng trường đá xanh khổng lồ xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Chu Tân, phía trên quảng trường này là một tinh không sâu không thấy đáy, cách đó không xa còn có một quả cầu màu xanh sẫm đang lơ lửng.
Mấy người nhóm Đế Minh đều đang ở đây, mà ngoài bọn họ còn có một nam một nữ, trông hai người đều rất trẻ tuổi.
Cô gái mặc váy trắng bó sát người, mái tóc dài được cột lên phía sau bằng một sợi dây tím, trong tay phải của nàng ta đang cầm một quyển cổ tịch màu đen.
Diệp Huyên nhìn cô gái, thầm đề phòng!
Mẹ kiếp!
Người phụ nữ nào đọc sách cũng không phải người hiền lành!
Trong hành trình võ đạo của hắn, phụ nữ thích đọc sách người này còn đáng sợ hơn người kia, ví dụ như Niệm tỷ, ví dụ như Thanh Nhi…
Không sợ phụ nữ, chỉ sợ phụ nữ có văn hoá!
Lúc này, cô gái và người đàn ông cũng đang nhìn quả cầu trên đầu, trong mắt hai người đều lộ vẻ ngạc nhiên!
Cách đó không xa, Đế Minh nhìn hai người họ bằng ánh mắt nặng nề.