Chu Tân nhìn Diệp Huyên: “Ngươi thật sự quen vị kiếm tu đó sao? Nếu không quen thì bây giờ rút lui vẫn còn kịp, nếu không lát nữa sợ rằng chúng ta đều khó lòng sống sót”.
Diệp Huyên cười: “Đi thôi”.
Nói rồi hắn bước đi.
Chu Tân im lặng một lúc rồi cũng đi theo.
Đi chưa được bao lâu, Diệp Huyên đã thấy một đống tượng đá lớn rải rác khắp nơi ở phía xa, ngoài ra còn có một số người đàn ông bằng tượng mặc áo giáp.
Diệp Huyên chợt hỏi: “Chu Tân cô nương, ban đầu Thương Khâu Quốc rất mạnh à?”
Chu Tân gật đầu: “Rất mạnh!”
Diệp Huyên lại hỏi: “Có ai trên Mệnh Huyền không?”
Chu Tân lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Không biết?”
Chu Tân gật đầu: “Chúng ta cũng không biết nhiều về Thương Khâu Quốc”.
Diệp Huyên đang định nói thì lúc này Chu Tân chợt chỉ vào phía xa: “Ngươi nhìn nơi đó đi”.
Diệp Huyên nhìn theo, cách họ không xa có một đồng bằng, trên đồng bằng có mấy chục ngôi mộ, trong đó còn có một ngôi mộ cực kỳ lớn, xung quanh có màu vàng đỏ, rất xa hoa.
Chu Tân nhìn ngôi mộ vàng đó rồi khẽ nói: “Chắc đó là mộ của Đế Vương cuối cùng của Thương Khâu Quốc - Đế Minh!”
Diệp Huyên nhìn quanh, nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm giác hơi bất an.
Chu Tân đột nhiên nói: “Có biến!”
Diệp Huyên nhìn Chu Tân, nàng đang nhìn ngôi mộ vàng ấy: “Bên trong có người! Còn sống!”
Có người!
Diệp Huyên đang định nói thì lúc này một luồng kiếm khí đột nhiên từ trên trời bay xuống như sợi lông vũ.
Nhìn thấy luồng kiếm khí này, sắc mặt Chu Tân thay đổi, đây chính là kiếm khí của kiếm tu kia.
Diệp Huyên lúc này lại xoè bàn tay, luồng kiếm khí ấy chậm rãi bay vào lòng bàn tay hắn.
Kiếm khí có linh!
Đừng nói là kiếm khí của Tam Kiếm, đến kiếm khí của hắn mà cũng đã có linh rồi.
Diệp Huyên nhìn kiếm khí trong tay, cười khẽ hỏi: “Đại ca đâu?’