Diệp Huyên gật đầu.
Chu Tân khẽ gật đầu: “Vậy Diệp công tử có thể ra tay rồi”.
Diệp Huyên nhìn Chu Tân, một lát sau hắn cười bảo: “Không ngờ cô thật sự là Mệnh Huyền”.
Chu Tân cười tủm tỉm: “Thì ra Diệp công tử đã đoán ra rồi”.
Diệp Huyên cười: “Chu Tân cô nương, ta sẽ cùng hai kiếm’.
Chu Tân gật đầu: “Tới đi!”
Thanh kiếm trong tay Diệp Huyên chợt biến thành kiếm Thanh Huyên, giây tiếp theo ngón tay cái của hắn khẽ gõ, kiếm trong vỏ bay ra ngoài.
Nhất Kiếm Trảm Mệnh!
Thanh kiếm vừa bay ra, tinh hà biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ở phía xa, Chu Tân vẫn đứng yên không nhúc nhích, mặc cho Lưu Thệ Chi Lực vô tận kia nhấn chìm mình.
Một lát sau, tinh không đã trở thành một tinh không không có sự sống, nhưng Chu Tân vẫn không hề hấn gì.
Diệp Huyên nhìn Chu Tân, khẽ nhíu mày: “Vì sao?”
Chu Tân đáp: “Mệnh Huyền Chi Thể”.
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Mệnh Huyền Chi Thể?”
Chu Tân gật đầu: “Một loại thể chất đặc biệt, còn gọi là Pháp Thể, vạn pháp bất xâm, bao gồm cả Lưu Thệ Chi Lực trong thời không Bạch Trú, chúng ta có thể sinh tồn trong thời không Bạch Trú”.
Diệp Huyên im lặng.
Mệnh Huyền Chi Thể!
Điều này khiến hắn hơi bất ngờ.
Lúc này, Chu Tân nói: “Xuất kiếm thứ hai đi”.
Diệp Huyên gõ nhẹ ngón tay cái, kiếm Thanh Huyên hơi rung lên, nhưng không có chuyện gì xảy ra.