Đây là chủ thành của Chu tộc, đồng thời cũng là tòa thành phồn vinh nhất Nguyên vũ trụ.
Chu Tân dẫn Diệp Huyên đi vào, tựa như nghĩ đến điều gì mà nói: “Truyền lệnh cho thế hệ trẻ Chu tộc lập tức đến Tụ Võ Trường. Kẻ nào đến sau một khắc, ta chặt chân”.
Một ông lão đi sau nàng ta lặng lẽ lui ra.
Chu Tân hỏi Diệp Huyên: “Chốc nữa Diệp công tử có thể chỉ điểm cho thế hệ trẻ Chu tộc ta không?"
Diệp Huyên cười: “Cô nghiêm túc đấy à?"
Chu Tân gật đầu.
Diệp Huyên chớp mắt: “Cô đang muốn thăm dò ta”.
Chu Tân cũng rất thẳng thắn: “Phải”.
Diệp Huyên bật cười: “Chỉ điểm thì chỉ điểm, nhưng ta sợ mấy thiên tài Chu tộc sẽ bị đả kích...”
Chu Tân đáp ngay: “Cứ việc đả kích”.
Diệp Huyên cười: “Chính cô nói đấy nhé”.
Chu Tân gật đầu.
Hai người nhanh chóng đi đến Tụ Võ Trường, thấy đã có mấy nghìn người tụ tập.
Tất cả đều là những yêu nghiệt thuộc thế hệ trẻ của Chu tộc.
Thấy Chu Tân đến, họ đều cung kính thi lễ: “Tham kiến Thiếu tộc trưởng”.
Diệp Huyên không khỏi nhìn đối phương với vẻ kinh ngạc. Xem ra nàng ta có danh vọng rất cao trong lòng thế hệ trẻ này.
Chu Tân quét mắt nhìn họ một lượt, nói: “Vị này là Diệp công tử, người đã lấy mạng Chu Lan”.
Diệp Huyên!
Cái tên này khiến mọi tầm mắt đổ dồn vào hắn, ai nấy đều mang theo vẻ bất thiện.
Một vài cường giả thế hệ trước của Chu tộc cũng xuất hiện ở một bên.
Người đi đầu là Tộc trưởng Chu Kình.
Khi nhìn thấy hắn, bọn họ đồng loạt nhíu mày.
Bởi vì cảnh giới của hắn quá thấp.
Một thanh niên Chu tộc đi đến trước Diệp Huyên, hỏi: “Không biết Diệp công tử có thể chỉ điểm vài chiêu?"
Diệp Huyên nhìn Chu Tân, thấy nàng ta gật đầu.
Hắn thu tầm mắt về, cười nói: “Được”.
Người thanh niên nắm quả đấm lại, ngưng tụ một luồng sức mạnh khủng bố trong tay phải. Một khắc sau, nắm tay hắn ta hóa thành màu đỏ, bước về trước tung quyền thẳng vào Diệp Huyên.
Sức mạnh thuần túy!
Nắm đấm đi đến đâu, thời không bị thiêu cháy thành hư vô đến đó.