Gã ngây ra như phỗng.
Một khắc sau dữ tợn quát lên: “Tiện nhân! Dám đả thương ta! Dám bất kính Chu tộc! Ngươi...”
Gã vung tay ném một lá bùa như lửa lên tận mây xanh.
Gọi người đến!
Chu Tân chỉ lẳng lặng ngồi xuống kế bên Diệp Huyên, không nói một lời.
Chu Khởi oán độc trừng Diệp Huyên: “Diệp Huyên! Ngươi ắt bị tru thập tộc!"
Diệp Huyên cau mày: “Trời đất ơi, ngươi bị khùng hả? Rõ ràng là nàng ta đánh ngươi, mắc gì đến ta?"
Chu Khởi giận dữ quát: “Ả là người của ngươi!"
Diệp Huyên nghiêm giọng: “Không hề!"
Chu Khởi quắc mắt: “Nguyên Vũ Trụ là địa bàn của Chu tộc! Ngươi dám đụng đến ta tức đụng đến cả tộc, ắt bị tru thập tộc!"
Diệp Huyên chỉ biết lắc đầu.
Trên đời thật sự có kẻ ngu xuẩn đến mức này sao?
Hồi còn ở Thanh Thành, mấy tên đệ tử tranh chức với hắn đều là cáo thành tinh, đứa nào cũng ranh ma như nhau, nhưng sao người nơi này lại vừa ngu vừa lỗ mãng vậy?
Chu Tân thì thầm: “Thế hệ trẻ Chu tộc... đều là thế này sao?"
Một tia lo lắng hiện lên trong mắt nàng ta.
Rặt một bọn giá áo túi cơm!
Nàng ta không ngờ thế hệ trẻ Chu tộc lại như thế này. Chẳng lẽ cuộc sống dạo gần đây quá mức an nhàn rồi?
Chu Khởi bỗng cười to: “Ha ha! Người của ta, cường giả Chu tộc ta đến rồi! Diệp Huyên ngươi cứ chờ chết đi!"
Diệp Huyên nhìn gã: “Trông ngươi thế này làm ta nhớ đến một người”.
Chu Khởi cau mày: “Ai?"
Diệp Huyên: “Thiên Diệp”.
Còn nhớ ngày ấy Thiên Diệp phách lối biết bao, dám huênh hoang mình có thể đánh ngang tay với Thanh Nhi.
Thiên Diệp: “...”
Lúc này, có một ông lão bước vào sương phòng.
Chu Khởi vừa thấy ông ta đã kêu lên: “Nam thúc cứu ta!"
Gã tức tối chỉ tay vào Chu Tân: “Con tiện nhân này không những đánh ta mà còn tuyên bố muốn diệt Chu tộc!"