Diệp Huyên cong môi: “Cô xấu tính thật đấy”.
Chu Tân: “Ta đi cùng Diệp công tử”.
Diệp Huyên ngẩn ra: “Cô đi theo?"
Chu Tân gật đầu: “Theo công tử đi, nhân tiện tìm hiểu về Đế Mộ này”.
Diệp Huyên không nói gì.
Tiểu Tháp lên tiếng: “Hay là đừng đi Tiểu chủ”.
Diệp Huyên cười hỏi: “Vì sao?"
Tiểu Tháp: “Người không sợ đến nơi mới rồi bị người ta đánh như con sao?"
Diệp Huyên: “...”
Bỗng cửa sương phòng bị mở ra, một gã thanh niên bước vào.
Chu Tân cau mày.
Diệp Huyên nhìn gã thanh niên, y lại nhìn Chu Tân rồi mới quay sang hắn: “Diệp Huyên!"
Hắn cười: “Đúng vậy”.
Gã thanh niên cong môi: “Biết ta là ai không?"
Diệp Huyên lắc đầu.
Gã mỉm cười: “Ta họ Chu”.
Diệp Huyên ngẩn ra, nhìn sang Chu Tân, nghe nàng ta nói: “Để ta giải quyết”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Chu Tân hỏi gã thanh niên: “Ngươi biết ta là ai không?"
Gã nhăn nhở: “Là đàn bà của tên Diệp Huyên này?"
Diệp Huyên xen vào: “Huynh đệ ăn nói cẩn thận. Ta không phải dạng dễ dãi, thật đấy”.
Chu Tân: “Ngươi chắc chắn là không biết ta?”
Gã thanh niên: “Sao? Ngươi định uy hiếp ta hay gì?"
Chu Tân cau mày: “Ngươi tên gì?"
Gã thanh niên cười: “Chu Khởi. Từng nghe chưa?"
Chu Tân càng nhíu mày sâu thêm.
Chưa từng nghe qua!
Chu tộc quá khổng lồ nên nàng ta có không biết cũng bình thường. Nội đệ tử bổn gia thôi đã có mấy chục nghìn, các nhánh nhỏ càng nhiều không kể xiết. Mà Chu Khởi không nhận ra Chu Tân thì lại không bình thường, bởi vì nàng ta là Thiếu tộc trưởng, sắp lên làm Tộc trưởng Chu tộc.
Im lặng một hồi, Chu Tân mới hỏi: “Cha ngươi là ai?"