Nhưng chúng chỉ vừa xuất hiện đã bị tiêu diệt.
Lương Nhân kinh hãi, thân hình lóe lên, thoắt cái đã lùi lại mấy trăm nghìn trượng.
Lấy Diệp Huyên làm trung tâm, thời không trong chu vi mấy trăm nghìn dặm quanh đó đã hoàn toàn sụp đổ.
Lương Nhân trợn mắt nhìn: “Bạch Trú giới!"
Diệp Huyên gật đầu: “Cô thấy uy lực nó thế nào?"
Lương Nhân im lặng một hồi rồi nói: “Vô địch”.
Diệp Huyên ngẩn ra: “Vô địch?"
Lương Nhân gật đầu.
Diệp Huyên lại cau mày: “Sao lại thế được? Rõ ràng nó chẳng khiến cô hề hấn gì”.
Lương Nhân lắc đầu: “Sai rồi, đó là vì ta nhanh chân tránh được nó. Nếu ta trực tiếp đối đầu với ngươi thì đã chết rồi”.
Diệp Huyên: “Vậy chẳng phải là vô dụng sao?"
Lương Nhân trừng mắt: “Vậy mà vô dụng? Ngươi có biết đường kiếm vừa rồi khiến vùng thời không này trải qua bao nhiêu vạn năm không? Với ngần ấy thời gian, sức mạnh nào cũng sẽ biến mất, nhưng cũng không phải tuyệt đối. Chỉ có cường giả Mệnh Huyền Cảnh mới chịu được Lưu Thệ Chi Lực của ngươi, nhưng ta cũng không dám xác nhận”.
Nàng ta khẽ lắc đầu: “Dưới Mệnh Huyền, không một ai dám đối đầu trực diện với ngươi. Nếu ban nãy ngươi ra kiếm sau thay vì trước đó thì ta đã chết chắc rồi”.
Diệp Huyên nghe vậy bèn bừng tỉnh ngộ.
Ra chiêu sau!
Nếu Lương Nhân đánh trước, hắn đánh sau thì đồng nghĩa với việc nàng ta căn bản không thể tránh được một kiếm này.
Một khi đối đầu trực diện, ai dưới Mệnh Huyền đều phải chết!
Suy nghĩ này khiến khóe môi Diệp Huyên cong lên.
Kiếm này có tác dụng!
Lương Nhân hỏi: “Ngươi làm cách nào để đưa Lưu Thệ Chi Lực ra khỏi Bạch Trú giới?"
Diệp Huyên giơ kiếm Thanh Huyên lên.
Lương Nhân nhìn hắn: “Muội muội của ngươi tuyệt đối không chỉ đến Mệnh Huyền”.
Diệp Huyên thắc mắt: “Chẳng lẽ đưa Lưu Thệ Chi Lực ra khỏi Bạch Trú giới khó lắm sao?"
Lương Nhân lắc đầu: “Ngươi thử lại một lần mà không dùng thanh kiếm này xem”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!