Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là, chỉ cần cho hắn một chút thời gian thì Diệp Huyên hoàn toàn có thể vùng lên!
Lương Nhân nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, không nói câu nào.
Diệp Huyên cười mỉa: "Hay là vậy đi, ta cho cô một số ký ức có giá trị rồi chúng ta huề nhau. Cô xem được không?"
Lương Nhân lạnh mặt: "Ký ức có giá trị? Ý ngươi là làm cách nào để làm màu hả?"
Diệp Huyên: "..."
Bấy giờ, Lương Nhân lại bỗng nói: "Ta có thể không xóa bỏ mọi ký ức của ta, nhưng ngươi phải giúp ta một chuyện!"
Diệp Huyên hơi khó hiểu: "Chuyện gì? Ta nói trước nhé, thực lực của ta rất yếu, cũng sợ chết, cô đừng có bắt ta đi làm chuyện mà ngay cả cô cũng không làm được!"
Lương Nhân lạnh nhạt nói: "Yên tâm, ta không bắt ngươi làm gì hết, chỉ là muốn muốn kiếm của ngươi dùng một chút thôi!"
Mượn kiếm!
Diệp Huyên cau mày: "Cô mượn kiếm làm gì?"
Lương Nhân nhàn nhạt nói: "Ngươi chỉ cần nói có cho hay không!"
Diệp Huyên chần chờ một lát rồi đáp: "Không cho!"
Lương Nhân bình tĩnh nói: "Vậy ta sẽ cắt bỏ toàn bộ ký ức của ta!"
Nàng ta nói xong định ra tay, Diệp Huyên lập tức vội vàng nói: "Có thể bàn bạc! Bàn bạc thêm mà!"
Lương Nhân im lặng một lát, sau đó nói: "Ta sẽ không lấy kiếm của ngươi, chỉ mượn dùng chút mà thôi. Nếu ngươi lo thì có thể đi cùng ta, dùng xong ta sẽ trả cho ngươi!"
Diệp Huyên liếc Lương Nhân: "Chắc không?"
Lương Nhân gật đầu: "Ngươi có ký ức của ta nên chắc cũng biết ta là loại người như thế nào."
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi đáp: "Ta có thể cho cô mượn dùng nhưng dùng xong phải trả lại cho ta ngay!"
Lương Nhân gật đầu: "Được!"
Diệp Huyên quay đầu nhìn Hoang và Già Diệp: "Hoang cô nương, Già Diệp cô nương, vậy hai người đi ra ngoài trước đi!"
Hoang do dự rồi nói: "Vậy ngươi hãy cẩn thận!"
Nàng ta nói xong bèn dẫn theo Già Diệp rời đi.
Hoang biết, tuy Lương Nhân kia có thực lực khủng bố nhưng chắc chắn không dám giết Diệp Huyên.
Sau khi hai nàng rời đi, Diệp Huyên mới nhìn về phía Lương Nhân: "Lương Nhân cô nương, cô mượn kiếm làm gì?"