Người nghịch hành nghiêm mặt bảo: “Huynh không biết xấu hổ nhưng có giới hạn, mà sự không biết xấu hổ của bọn họ lại không có giới hạn, vẫn có sự khác biệt”.
Mặt Diệp Huyên đen sì, người nghịch hành còn muốn nói gì đó, Diệp Huyên vội lên tiếng: “Dừng, chúng ta không nói chủ đề này nữa!”
Người nghịch hành: “…”
Diệp Huyên nhìn ba người phía người đàn ông áo trắng: “Bọn họ là ai?”
Người nghịch hành lắc đầu: “Không biết”
Diệp Huyên khẽ cau mày: “Huynh không biết?”
Người nghịch hành gật đầu: “Không biết từ đâu tới, dù sao khi ta đang chiến với Thiên Trần, ba người này đột nhiên xuất hiện đánh lén ta, nếu ta không trốn nhanh thì đã đi đời rồi”.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông áo trắng phía xa, cười bảo: “Các ngươi được Bạch Trú Thành gọi tới!”
Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Đúng!”
Diệp Huyên cau mày: “Các ngươi là người của Bạch Trú Thành?”
Nhưng hắn ta lại lắc đầu: “Không phải, chỉ nhận tiền rồi làm việc cho người ta thôi”.
Nghe đến đây, Diệp Huyên và người nghịch hành hiểu ra.
Mẹ kiếp!
Ba người này được Bạch Trú Thành dùng tiền thuê tới.
Diệp Huyên nhìn người nghịch hành: “Xem ra Bạch Trú Thành có động tĩnh lớn”.
Người nghịch hành trầm giọng: “Chúng ta phải về thôi”.
Diệp Huyên nhìn ba người phía địch: “Bọn họ sẽ cho chúng ta đi chắc?”
Người nghịch hành do dự một lúc rồi nói: “Diệp huynh, ta biết huynh đánh nhau rất giỏi, thế này đi, huynh ngăn bọn họ, ta về trước, ta về rồi sẽ đưa người tới cứu huynh!”
Diệp Huyên cười: “Huynh về đưa người quay lại nhận xác ta đi”.
Nghe thế, vẻ mặt người nghịch hành cứng ngắc.
Diệp Huyên lắc đầu, tuy hắn tự tin nhưng chắc chắn hắn không thể lấy một địch ba, cho dù dùng kiếm Thanh Huyên và Huyết Mạch Chi Lực cũng không được.
Thực lực của người đàn ông áo trắng chắc chắn không thua kém gì hắn và người nghịch hành, cả cô gái váy tím nữa, đối phương cực kỳ mạnh, mà Hắc Diêm cũng không yếu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!