Mà khi hai người dừng lại thì tinh không mấy chục vạn dặm xung quanh đã trở nên đen kịt.
Sau khi Diệp Huyên dừng lại, trong mắt hắn có thêm vẻ nặng nề, nhưng nhiều hơn cả là hưng phấn.
Chiến đấu có thể làm cho hắn hưng phấn!
Lúc này, người đàn ông áo đen chầm chậm giơ trường đao trong tay phải lên.
Bùm!
Trên đầu gã ta xuất hiện một vòng xoáy màu đen, giây tiếp theo, một tia thần sét đột nhiên rơi xuống từ trong vòng xoáy ấy, tiếp đó bay vào trong trường đao của gã.
Bùm bùm!
Trường đao rung lên kịch liệt, trong phút chốc, thanh trường đao bị thần sét bao phủ, hoá thành một thanh lôi đao.
Xa xa, Diệp Huyên khẽ nheo hai mắt, ngón cái tay trái của hắn ghì chuôi kiếm, hai mắt hắn từ từ nhắm lại, lúc này mọi thứ xung quanh hắn chợt trở nên yên tĩnh, dường như vùng trời này chỉ còn lại một mình hắn.
Tĩnh tâm.
Kiếm trong tay Diệp Huyên đột nhiên khẽ rung, sau đó phát ra từng tiếng kiếm ngân.
Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông áo trắng cầm đầu phía xa khẽ nhíu mày.
Lúc này, Diệp Huyên chợt mở hai mắt, ngón tay cái khẽ ngoắc.
Vù!
Âm thanh kiếm ngân đột nhiên vang lên trên trời, đồng thời, một thanh kiếm cũng bay vụt qua trong tinh không tối tăm này.
Người đàn ông áo bào đen đối diện Diệp Huyên hơi nheo mắt, hai tay nâng đao lên rồi chợt hạ xuống.
Vút!
Một luồng đao khí mang theo sấm sét bất chợt chém thẳng từ trên đỉnh đầu của gã ta xuống.
Cuộc đụng độ giữa đao và kiếm!
Bùm!
Đao khí sấm sét chém lên kiếm của Diệp Huyên, trong phút chốc, thanh kiếm bị lôi quang bao phủ, nhưng giây tiếp theo lôi quang lại bị phá tan, thanh kiếm lao thẳng tới, chém về phía người đàn ông áo bào đen!
Một thoáng kinh ngạc lóe lên trong đáy mắt của người đàn ông mặc áo bào đen, gã ta giơ đao lên chặn.
Bùm!
Người đàn ông áo bào đen bị nhát kiếm này chém ra cả vạn trượng.
Mà gã ta vừa dừng lại thì một phi kiếm khác lại tiếp tục chém tới.
Trong mắt người đàn ông áo bào đen loé lên vẻ tàn ác, gã ta chợt vung tay phải, trường đao trong tay chém xuống.
Ầm!