Mộ Trần im lặng một lát rồi quay người nói với Diệp Huyên: “Diệp công tử, huynh đi đi”.
Mộ Kiền nheo mắt: “Sao, nhị đệ muốn cấu kết với người của Vĩnh Dạ Thành à?”
Mộ Trần không lên tiếng.
Y không giải thích, vì y biết, đối mặt với tên ngốc thì chẳng thể giải thích rõ ràng được!
Lúc này, Diệp Huyên ở bên cạnh chợt cười giải thích: “Ta không phải người của Vĩnh Dạ Thành”.
Mộ Kiền nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nói không phải là không phải à?”
Diệp Huyên khẽ cười: “Là ông ta tới tìm ta gây sự trước”.
Mộ Kiền nhìn hắn chằm chằm: “Vậy là ngươi giết ông ta luôn?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Mộ Kiền hơi híp mắt: “Ngươi rất ngông cuồng!”
Diệp Huyên cười: “Ông ta muốn giết ta, ta không thể không đánh trả được, đúng không?”
Mộ Kiền cười hỏi lại: “Ngươi nói ông ta muốn giết ngươi, thế ngươi có bằng chứng không?”
Diệp Huyên chớp mắt: “Ngươi định không nói lý lẽ à?”
Khoé miệng Mộ Kiền cong lên vẻ khinh thường: “Lý lẽ? Ở thế giới này, ai mạnh hơn thì người đó có lý!”
Ngón tay cái của Diệp Huyên chợt ngoắc nhẹ.
Phụt!
Mộ Kiền còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bị cắt phăng, dòng máu bắn ra từ cổ hắn ta như vòi phun nước.
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của Mộ Trần hơi co lại, y biết Diệp Huyên rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức độ này! Phải biết rằng đại ca của y cũng là Đạo Minh Cảnh đó!
Mà một Đạo Minh Cảnh cứ thế bị giết như vậy?
Sắc mặt ông lão bên cạnh thay đổi rất lớn, ông ta nhìn Diệp Huyên, trong mắt đầy vẻ đề phòng!
Diệp Huyên nhìn Mộ Kiền chỉ còn lại linh hồn, cười khẽ: “Ta nói lý lẽ là nhân từ với ngươi, không phải sợ ngươi, hiểu không?”
Mộ Kiền chỉ còn là linh hồn nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Phụ thân ta là Thành chủ của Bạch Trú Thành, là cường giả Hoá Tự Tại!”
Diệp Huyên khẽ cau mày: “Bình thường ta hận nhất là loại con ông cháu cha như ngươi đấy, ngày nào cũng chỉ biết dựa vào cha mẹ? Ngươi có thể học theo ta không? Ngươi nhìn ta đi, ta không dựa vào phụ thân, ta dựa vào muội muội!”
Tiểu Tháp: “…”