Người áo đen nhìn hắn, không nói thêm nữa, dẫn mấy người phía sau quay người rời đi.
Mắt Thần nhìn Diệp Huyên: “Có chuyện gì thế nhỉ?”
Diệp Huyên khẽ đáp: “Bạch Trú giới và Vĩnh Dạ giới hẳn là đối đầu với nhau”.
Mắt Thần trầm giọng hỏi: “Vậy chúng ta có tới nữa không?”
Diệp Huyên cười: “Đi chứ”.
Mắt Thần chần chừ: “Chẳng phải vừa nãy người đó nói…”
Diệp Huyên bảo: “Chúng ta có thể lẻn vào mà”.
Hắn nói xong thì đưa Mắt Thần biến mất tại chỗ.
Khoảng hai canh giờ sau, Diệp Huyền và Mắt Thần đi vào một tinh vực không rõ, khi vào tinh vực này, Diệp Huyên và Mắt Thần đều hơi ngạc nhiên, ở cuối tầm mắt của hai người có một tia sáng vô cùng chói loà, ánh sáng đó chiếu rọi vào nơi sâu thẳm của tinh không.
Mắt Thần nhìn tia sáng đó: “Đây là?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không biết!”
Lúc này, vài luồng thần thức quét về phía hai người, Diệp Huyên che giấu cùng Mắt Thần, hai luồng thần thức ấy quét qua vị trí của họ rồi nhanh chóng biến mất.
Diệp Huyên nhìn về nơi xa, sau đó biến mất cùng Mắt Thần.
Khoảng một canh giờ sau, hai người tới trước một Cổ Thành, Diệp Huyên nhìn phía trên cổng thành, ở đó có ba chữ lớn: Bạch Trú giới.
Bạch Trú!
Sau khi Diệp Huyên đưa Mắt Thần vào thành, hai người phát hiện trong thành rất phồn hoa, không chỉ vậy, trong thành còn có rất nhiều người tu luyện mạnh, tuy không có nhiều Niệm Thông Cảnh nhưng cũng không ít.
Thi thoảng sẽ thấy một vị cường giả Niệm Thông Cảnh.
Đương nhiên, Đạo Minh Cảnh không có lấy một người!
Mắt Thần nhìn Diệp Huyên: “Diệp huynh, bây giờ chúng ta làm gì?”
Diệp Huyên nhìn xung quanh rồi trả lời: “Làm rõ tình hình Bạch Trú giới này trước đã”.
Mắt Thần hỏi: “Bằng cách nào?”
Diệp Huyên nhìn y: “Ngươi nói chuyện đừng mang nghĩa khác được không?”