Vân Thắng nhẹ giọng đáp: “Có thể ra sao được?"
Diệp Huyên nhếch mép: “Phải rồi, tiền bối đã ra tay thì làm gì có chuyện cho được nhỉ?"
Lão ta nhìn sang: “Ngươi là tên kiếm tu xảo quyệt nhất ta từng thấy. Ta thật sự không hiểu làm sao một người có tính cách như ngươi lại trở thành kiếm tu cho được chứ đừng nói đến Kiếm Tiên?"
Diệp Huyên nghiêm mặt đáp: “Thiên phú! Sư phụ bảo tự cổ chí kim, ta là người có thiên phú tốt nhất...”
"Sư phụ ngươi nói cái..”.
Vân Thắng suýt nữa chửi thề, rồi như nghĩ đến gì mà khựng lại: “Chủ nhân của thanh kiếm kia?"
Diệp Huyên gật đầu: “Tất nhiên, sư phụ nói ta là thiên tài kiếm đạo tột đỉnh, sau này tinh vực Vị Ương sẽ phải thần phục dưới kiếm ta! Diệp Huyên ta ắt sẽ...”
"Dừng!"
Ông lão khoát tay: “Ngươi dừng lại, xem như lão phu chưa hỏi gì”.
Diệp Huyên: “...”
Một hồi lâu sau, Vân Thắng lại vung tay phải lên. Một thanh kiếm trong vỏ bay vút lên khỏi mặt nước, lơ lửng trước mặt lão ta.
Lão ta đưa nó sang cho Diệp Huyên: “Thử xem”.
Diệp Huyên vội vàng đưa tay tiếp nhận rồi rút kiếm ra.
Choang!!
Một tiếng kiếm minh vang vọng chân trời.
Thanh kiếm trong tay hắn dài ba thước, bản rộng hai ngón tay, thân kiếm thoạt nhìn không khác gì một thanh kiếm tầm thường.
Vỏ kiếm màu đen sẫm được khắc vân trang trí vòng quanh, tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
Vân Thắng lên tiếng: “Kiếm này chỉ có hình chứ không có cái thần của thanh kiếm kia của ngươi, nhưng hiện giờ vậy là phù hợp. Vỏ kiếm được ta đúc thành từ sắt băng hàn... Cả kiếm lẫn vỏ đều thuộc bậc Thánh cực phẩm”.
Bậc Thánh cực phẩm!
Diệp Huyên kích động vô cùng. Hắn biết bậc Thánh được chia làm hạ phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.
Mà thanh kiếm từ trong ra ngoài đều là bậc Thánh cực phẩm này có thể nói là giá trị liên thành.
Hắn tra kiếm vào vỏ, nói: “Đa tạ tiền bối!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!