Ông lão dẫn Diệp Huyên đi lên trên đống đổ nát, một lát sau lão ta dừng lại. Trước mặt lão ta có một cái lò khổng lồ, bên trong lò là dung nham!
Diệp Huyên quay đầu qua nhìn ông lão: “Đây là?”
Ông lão trả lời: “Lò đúc này thông với tâm trái đất, nó ẩn chứa một lực lượng địa mạch và lực lượng dung nham cực lớn!”
Lão ta quay sang nhìn Diệp Huyên: “Kiếm!”
Diệp Huyên vung tay phải lên, thanh kiếm trên đỉnh tháp lập tức xuất hiện trước mặt hắn. Khi thanh kiếm này xuất hiện, mặt đất xung quanh bắt đầu rung chuyển!
Thấy thế, vẻ mặt của ông lão lập tức trở nên nghiêm túc: “Uy lực của thanh kiếm này đã vượt quá phạm vi của thế giới này... Chủ nhân của nó phải mạnh đến mức nào?”
Nói xong, lão ta nhìn Diệp Huyên: “Lai lịch của tên nhóc nhà ngươi cũng không đơn giản đâu!”
Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Không, ta không có chỗ dựa nào cả, thật đó!”
Ông lão cười mỉa mai: “Yên tâm, lão phu không có ý đồ gì với ngươi!”
Sau đó lão ta vung tay phải lên, trong nháy mắt một lực lượng vô hình xuất hiện ở bốn phía. Diệp Huyên cảm thấy không gian xung quanh vào lúc này tựa như được tăng mạnh.
Ông lão không để ý tới Diệp Huyên. Lão ta lại vung tay phải lên, bên phải lão ta hiện ra rất nhiều đồ vật. Những vật này có hình thù kì dị, thoạt nhìn không phải vật phàm!
Chẳng mấy chốc Diệp Huyên như phát hiện ra gì đó, hắn vội hỏi: “Tiền bối, những thứ này là nguyên liệu để đúc kiếm phải không?”
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Nói nhảm! Nếu ta bảo ngươi chuẩn bị nguyên liệu, ngươi có à?”
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức mừng như điên, bây giờ hắn chợt cảm thấy ông lão này vẫn rất tốt!
Ông lão không để ý đến Diệp Huyên, lão ta quay đầu lại nhìn thanh kiếm của Diệp Huyên. Khi nhìn thanh kiếm này, trong mắt lão ta có chút phấn khích.
Diệp Huyên cũng có chút háo hức. Hắn tạm thời không thể sử dụng thanh kiếm trên đỉnh tháp này, đây là điều hắn luôn cảm thấy khá tiếc nuối! Nhưng nếu có một thanh kiếm mô phỏng theo nó, đây không thể nghi ngờ là một chuyện tốt đối với hắn, bởi vì nó vừa lúc có thể quá độ được một chút!
Ông lão đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên: “Cất kiếm đi, khi nào ta cần rồi lấy ra sau!”