Diệp Huyên lạnh nhạt hỏi: “Vậy là thương hội Thái Hoà không có ý định bồi thường?”
Ông lão áo đen cười mỉa mai: “Ngươi nghĩ thương hội Thái Hoà ta dễ bắt nạt hả? Ngươi...”
Lúc này Diệp Huyên chợt lên tiếng: “Cướp cho ta, không để lại bất cứ thứ gì trong thương hội Thái Hoà!”
Nói xong, hắn đột nhiên rút kiếm rồi xông thẳng về phía ông lão áo đen.
Đám người Tiêu Qua thấy thế thì kinh ngạc, cướp thương hội Thái Hoà?
Khi mọi người định thần lại, Diệp Huyên đã lao vào đánh nhau với ông lão áo đen.
Đám người Tiêu Qua đưa mắt nhìn nhau, ngay sau đó mặt Tiêu Qua trở nên khá dữ tợn: “Thương hội Thái Hoà bắt nạt học viện Đạo Nhất chúng ta, đánh chết con mẹ nó!”
Tiêu Qua vừa dứt lời, mọi người lập tức xông lên.
...
Trong điện Đạo Nhất ở học viện Đạo Nhất, Đại trưởng lão đứng phắt dậy, ông ta nhìn ông lão trước mặt mình với vẻ mặt tràn đầy khó tin: “Ông nói gì cơ? Hắn dẫn đệ tử nội viện đi cướp thương hội Thái Hoà?”
Ông lão gật đầu: “Đúng vậy, họ và thương hội Thái Hoà đã đánh nhau rồi. Sự việc rất nghiêm trọng, nhiều người trong thành đã chú ý!”
Đại trưởng lão trầm giọng hỏi: “Tại sao hắn lại đi cướp thương hội Thái Hoà?”
Ông lão trả lời: “Nghe nói hắn đến thương hội Thái Hoà mua vài món đồ, một vị quản sự của thương hội Thái Hoà nuốt riêng tiền của hắn... Chuyện là hẳn là thật, có điều nhất định không đến mười triệu viên Tử Nguyên Tinh. Chắc là tên này cố ý muốn lừa bịp thương hội Thái Hoà...”
Nói tới đây, ông ta lắc đầu cười khổ: “Tên này thật to gan!”
Đại trưởng lão tiếp lời: “Hắn không chỉ to gan mà còn tinh ranh nữa!”
Ông lão nhìn về phía Đại trưởng lão: “Ý ông là?”
Đại trưởng lão cười khẽ: “Đây vốn là chuyện của một mình hắn, nhưng bây giờ lại biến thành chuyện của thương hội Thái Hoà với học viện Đạo Nhất ta”.
Nói xong, ông ta đứng lên: “Đi thôi, đi xem thử xem!”
...
Ở thương hội Thái Hoà, đám người Diệp Huyên đã bắt đầu đánh nhau với thương hội Thái Hoà. Lúc mới khai chiến, phe thương hội Thái Hoà bị áp đào toàn diện, đám người Tiêu Qua cũng điên cuồng cướp đồ trong thương hội Thái Hoà dưới sự ra hiệu của Diệp Huyên!
Mới đầu bọn họ vẫn còn hơi do dự, nhưng ngay sau đó họ còn điên cuồng hơn Diệp Huyên...
Thương hội Thái Hoà là thương hội tốt nhất ở Đạo Nhất Thành, làm sao những thứ trong đó có thể là đồ bình thường?
Ông lão áo đen đánh với Diệp Huyên thì vừa ngạc nhiên, vừa tức giận. Ngạc nhiên vì ông ta không ngờ Diệp Huyên mới là Ngự Pháp Cảnh chân chính lại có sức chiến đấu khủng khiếp đến thế. Tức giận vì đồ đạc trong thương hội Thái Hoà đã bị đám người Tiêu Qua cướp hơn một nửa!
Lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên: “Dừng tay!”
Lời này vừa dứt, một lực lượng mạnh mẽ chợt bao phủ lấy đám người Diệp Huyên.
Mọi người dừng lại!
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Trên không trung có một người đàn ông trung niên lẳng lặng đứng, y đang nhìn hắn.
Người đàn ông trung niên nhìn xuống Diệp Huyên: “Là học viện Đạo Nhất cho ngươi can đảm phải không?”
Dứt lời, một uy áp vô hình đột nhiên từ trên trời ập xuống, nó đè thẳng lên Diệp Huyên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!