Vừa dứt lời, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn đột nhiên biến mất, một sợi kiếm quang chợt lóe lên.
Trong lòng Mục Thiên hoảng hốt, dưới thời khắc sống còn này, hắn lại lần nữa sử dụng bản lĩnh lớn nhất của mình, khống chế thời không tầng năm!
Trong nháy mắt, vô số áp lực thời không ngăn cản trước mặt ông ta.
Nhưng mà, đứng trước kiếm Thanh Huyên, những áp lực thời không đó phảng phất như không tồn tại.
Xoẹt!
Kiếm Thanh Huyên trực tiếp chui vào giữa lông mày Mục Thiên.
Uỳnh!
Linh hồn của Mục Thiên đã bị hấp thu!
Diệp Huyên nhìn Thiên Phủ bên dưới, vẻ mặt bình tĩnh, ngay sau đó, hắn vọt xuống…
Nếu đã là kẻ địch, vậy nhất định phải chém tận giết tuyệt!
Hắn không muốn nhìn thấy loại chuyện giết địch không giết sạch, sau này đối phương quay lại báo thù!
…
Khi Diệp Huyên nhảy vào trong Thiên Phủ, cả Thiên Phủ liên tục vang lên tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng.
Cao thủ trong Thiên Phủ không ngờ mình sẽ bị một tên loài người đột nhiên đánh lén như vậy, căn bản không hề phòng bị, mà khi một vài người bọn họ phản ứng lại thì đầu đã bay đi rồi, bởi vì kiếm của Diệp Huyên thực sự quá nhanh!
Thế nhưng, cao thủ Thiên Phủ phản ứng cũng rất nhanh, mau chóng tập trung toàn bộ lực lượng của Thiên Phủ, không chỉ vậy, các cao thủ Thiên Phủ cũng lập tức bắt đầu gọi tổ.
Ầm!
Một luồng sáng trắng đột nhiên từ trong Thiên Phủ phóng lên, sau đó, một luồng hơi thở cực kỳ kinh khủng bỗng chốc từ trên trời đổ ập xuống, cả bầu trời lập tức sôi sục!
Mà lúc này thì Diệp Huyên đã chạy đi rồi!
Phủ chủ Thiên Phủ bị hắn giết, không những vậy, cao thủ Thập Tam Đoạn trong đó cũng bị hắn giết hai người, tiếp theo, không cần hắn ra tay, Thiên Phủ này sẽ bị Dị Linh Tộc và Minh Linh Tộc nuốt gọn!
Mục Thiên thoáng nhìn Diệp Huyên, sau đó mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trong tay ông ta: “Trong nhẫn chứa đồ có năm quặng mỏ Thiên Tinh, mong các hạ vui lòng nhận lấy!”
Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, nhẫn chứa đồ bay vào trong tay hắn, thu hồi nhẫn chứa đồ, hắn xoay người rời đi.
Nhìn thấy Diệp Huyên rời đi, ánh mắt Mục Thiên dần trở nên âm trầm: “Loài người, thù này…”
Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt Mục Thiên, sắc mặt Mục Thiên thay đổi: “Ngươi…”
Diệp Huyên nhếch miệng cười nói: “Ta làm việc luôn thích chém tận giết tuyệt!”