Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt.
Tiêu Qua nhìn về phía Diệp Huyên: “Chắc chắn chứ?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đương nhiên chắc chắn, sao thế?”
Tiêu Qua do dự một lát rồi nói: “Diệp huynh, huynh không biết hắn là ai sao?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Tiêu Qua cười nói: “Hắn chính là Minh Khôn, một trong bốn yêu nghiệt của nội viện”.
Bốn yêu nghiệt!
Diệp Huyên cười cười, thật ra hắn đã đoán được rồi.
Minh Khôn đột nhiên nói: “Bốn yêu nghiệt cái gì… Chúng ta ở trong nội viện này còn dám xưng là yêu nghiệt, nhưng nếu đi ra ngoài, chúng ta cũng chẳng là gì cả”.
Nói đến đây, hắn ta dừng lại một lát, sau đó nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Đương nhiên, với bản lĩnh của Diệp huynh, đi đâu cũng có thể xem là yêu nghiệt”.
Diệp Huyên nói: “Minh Khôn huynh, ý của huynh là bên ngoài có người còn yêu nghiệt hơn người của nội viện chúng ta à?”
Minh Khôn cười khổ: “Nhiều lắm… Tinh vực Vị Ương chia làm Nam Vực, Bắc Vực, Thiên Vực… Mà thiên tài chân chính của tinh vực Vị Ương nằm ở Thiên Vực, dù là Nam Vực cũng mạnh hơn chúng ta rất nhiều”.
Nói đến đây, hắn ta nhìn ra ngoài tháp Tử Hỏa, nhẹ giọng nói: “Nếu không thể để lại một chữ trên đạo trụ Thiên Vực, sao dám tự xưng là yêu nghiệt?”
“Đạo trụ?”
Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía Minh Khôn.
Minh Khôn gật đầu: “Ở Thiên Vực xa xôi kia có một cái đạo trụ, đạo trụ này không rõ lai lịch, chỉ biết nó ẩn chứa đại đạo tối cao… Người có thể để lại tên mình trên đó mới thật sự là yêu nghiệt”.
Nói xong, hắn ta nhìn mọi người, cười khổ: “Cho đến nay, Bắc Vực chúng ta chỉ có ba người có thể để lại tên của mình trên đó, một người trong đó chính là Mục viện trưởng, người sáng lập ra học viện Đạo Nhất chúng ta”.
Mục Đạo Nhất!
Vẻ mặt mọi người trở nên nghiêm túc.
Mục Đạo Nhất thật sự là một truyền thuyết với mọi người!
Minh Khôn lại nói: “Học viện Đạo Nhất của chúng ta xem như tạm được ở Bắc Vực này, nhưng nếu ở Nam Vực và Thiên Vực…”
Nói đến đây, hắn ta im lặng.
Mọi người đều hiểu ý của hắn ta.
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên cười nói: “Sao chúng ta phải tự ti chứ? Nếu người khác mạnh hơn chúng ta, đó là chuyện tốt, chứng minh chúng ta vẫn còn có không gian trưởng thành, có mục tiêu để theo đuổi”.
Nói xong, hắn vỗ vai Minh Khôn, cười nói: “Tin tưởng bản thân, chúng ta cũng không thua kém gì người khác”.
Minh Khôn suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Diệp huynh nói rất có lý, chúng ta phải bỏ đi suy nghĩ này mới được”.