Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đệ nhất kiếm thần – Diệp Huyên (tác giả: Thanh Phong)

Chương 700: Ta tên Hách Liên Tiên
 
             Khí hỗn độn!  

             Như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên vội thu lại tâm thần, hắn vận chuyển hơi thở, khí hỗn độn kia nhanh chóng di chuyển quanh ngời hắn.  

             Diệp Huyên tỉ mỉ cảm nhận cơ thể của mình, dần dần, hắn phát hiện cơ thể của mình có gì đó khác với trước đây!  

             Nhưng rốt cuộc khác nhau ở đâu thì hắn lại không biết!  

             Cảm nhận được khí hỗn độn trong người, Diệp Huyên biết khí hỗn độn này không hề đơn giản! Như nghĩ đến cái gì, hắn mở lòng bàn tay ra, khí hỗn độn kia xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, khi khí hỗn độn này xuất hiện, linh khí xung quanh đột nhiên tập trung về phía hắn!  

             Không chỉ ở xung quanh, lúc này, linh khí trong cả thiên địa đều trở nên khác thường!  

             Nhận ra điều này, Diệp Huyên thầm thấy hoảng sợ, vội thu hồi khí hỗn độn kia!  

             Không ngờ khí hỗn độn này lại có thể điều động linh khí thiên địa?  

             Sau đó, Diệp Huyên khẽ nói: “Xem ra phải tìm thời gian nghiên cứu khí hỗn độn này mới được!”  

             Ngoài khí hỗn độn còn có một thứ nữa, đó chính là đạo tắc thứ hai!  

             Đến bây giờ, hắn vẫn không biết rốt cuộc đạo tắc thứ hai là thứ gì, chỉ biết nó có liên quan đến giấc mơ!  

             Đạo tắc này có thể im hơi lặng tiếng tiêu diệt toàn bộ Xiển U Tông, năng lực chắc chắn không thể nghi ngờ!  

             Nhưng đạo tắc này lại có linh trí của bản thân, nó hoàn toàn không để ý đến hắn! Vì thế, rất nhiều lần hắn muốn nghiên cứu cũng không nghiên cứu được, đối phương hoàn toàn không hiểu được! Bằng không, nếu đạo tắc thứ hai này ngưng tụ thành kiếm, năng lực của nó chắc chắn sẽ đáng sợ gấp mười lần Thuấn Không Nhất Kiếm!  

             Tiếc là đối phương không phối hợp, mà hắn cũng không dám ép, vì hắn không chắc có thể đối phó được đối phương.  

             Bất tri bất giác, trời đã tối.  

             Khi trời hoàn toàn tối lại, Diệp Huyên đột nhiên đứng lên, hắn đi lên tường thành, mà lúc này, hắn phát hiện hai bên trái phải cách đó mười trượng trên tường thành còn có hai người.  

             Hai người đều là đàn ông, khoảng hai mươi tuổi, vẻ mặt cả hai đều cực kỳ nghiêm túc.  

             Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía xa, mặt đất cách đó không xa đột nhiên chấn động, hình như có thứ gì đó đang đi về phía này.  

             Là yêu thú!  

             Diệp Huyên thầm đề phòng, đương nhiên hắn sẽ không lơ là, bây giờ không phải ở Thanh Thương giới, chỗ này là nơi ngọa hổ tàng long chân chính, hắn phải cẩn thận hơn!  

             Chẳng mấy chốc, mười mấy con yêu thú đi tới dưới lâu đài, sau đó xông thẳng vào trong!  

             Bây giờ, Diệp Huyên mới phát hiện cổng lớn của tòa lâu đài này đang mở.  

             Lúc này, một con yêu thú trong đó nhảy lên tường thành, sau đó muốn tấn công hắn.  

             Diệp Huyên suy nghĩ, thanh kiếm trong hộp kiếm sau lưng hắn bay ra.  

             Ầm!  

             Con yêu thú kia lập tức bị chém bay!  

             Sau khi dừng lại, con yêu thú kia nhìn Diệp Huyên một cái, trong mắt lộ vẻ kiêng dè, nhưng nó không hề lùi bước mà còn tiếp tục xông về phía Diệp Huyên, lần này, tốc độ của nó càng nhanh hơn, tựa như một tia chớp, mắt thường gần như không thể nhìn thấy!   

             Mà Diệp Huyên thì có cảm giác như có một ngọn núi nhỏ đè xuống người mình!  

             Diệp Huyên không dám khinh thường, giẫm chân phải một cái, nhảy lên khỏi mặt đất, sau đó chém một kiếm xuống dưới.  

             Ầm!  

             Sau một tiếng kêu rên, con yêu thú kia lập tức bị đánh bay, bay xa cả trăm trượng!  

             Con yêu thú này vùng vẫy dưới đất, sau khi bò dậy, nó nhìn Diệp Huyên chằm chằm rồi xoay người bỏ chạy!  

             Diệp Huyên ngây người, cứ thế chạy rồi à?  

             “Ngươi là kiếm tu?”  

             Lúc này, một giọng nói vang lên từ phía bên trái Diệp Huyên.  

             Diệp Huyên xoay người nhìn lại, một cô gái đi về phía hắn, cô gái mặc váy dài bó sát, vòng eo rất nhỏ, hai bên hông còn treo hai thanh đoản kiếm.  

             Cô gái cũng cực kỳ xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo tựa như được điêu khắc tỉ mỉ, khiến người ta cảm thấy vui tai vui mắt.  

             Diệp Huyên gật đầu: “Kiếm tu!”  

             Cô gái đi tới trước mặt Diệp Huyên quan sát hắn, sau đó nói: “Làm quen một chút, ta tên Hách Liên Tiên!”  

             Diệp Huyên cười đáp: “Diệp Huyên!”  

             Hách Liên Tiên quay đầu nhìn về phía xa, ở đó có gần hai mươi con yêu thú, hai mươi con yêu thú này đang vây công mười mấy người.  

             Hách Liên Tiên đột nhiên nói: “Những con yêu thú này rất thông minh, chúng nó sẽ không ra tay với người có thể uy hiếp đến tính mạng của mình!”  

             Diệp Huyên cười nói: “Chính là chúng ta sao?”  

             Hách Liên Tiên gật đầu: “Trước khi ngươi đến, trong thành có ba mươi hai người, mà bây giờ chỉ còn lại mười mấy người, sau hừng đông, vẫn sẽ có người biến mất!”  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!