Cô gái hơi tủi thân, nói: “Con chỉ muốn vào xem tác phẩm của những đại sư kia thôi, con cũng không muốn những bảo vật bên trong!”
Sơn Khâu thấp giọng thở dài: “Nha đầu, con không thể đi vào, đợi…”
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Để cho cô bé vào cùng đi!”
Nghe vậy, Sơn Khâu nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên nhìn về phía hai trưởng lão kia: “Có thể chứ?”
Tả trưởng lão mỉm cười: “Có thể!”
Chút chuyện nhỏ này, đương nhiên ông ta vẫn phải nể mặt!
Diệp Huyên hơi khom mình thi lễ: “Cảm ơn!”
Cô gái đi đến trước mặt Diệp Huyên, cười hì hì nói: “Cảm ơn ca ca!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta tên Diệp Huyên, muội thì sao?”
Cô gái cười nói: “Sơn Linh!”
Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Sơn Linh muội muội! Chúng ta đi vào đi!”
Nói xong, hắn và Sơn Linh đi về nơi cách đó không xa.
Sơn Khâu thoáng nhìn Diệp Huyên, sâu trong đáy mắt toát vẻ cảm kích, rất nhanh, ông cũng đi theo.
…
Sau khi mấy người đi vào, Hữu trưởng lão chợt nói: “Mười món…”
Tả trưởng lão nói: “Nếu như năm đó không có phụ thân hắn, Địa Linh tộc không còn rồi!”
Hữu trưởng lão im lặng.
Tả trưởng lão lại nói: “Nhóc con này đã đạt đến Phá Phàm Cảnh…”
Nghe vậy, Hữu trưởng lão gật đầu, không nói gì nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!