Khi Diệp Huyên đưa cô bé về lại Kiếm Điện, thấy Quan Âm cũng có mặt ở trong thì đi đến, nói:
“Đưa muội ấy đi rửa ráy chút đi”.
“Được”.
Quan Âm gật đầu, vươn tay ra, nhưng cô bé lại trốn đến sau lưng Diệp Huyên.
Quan Âm nhìn hắn, chỉ thấy hắn ngồi xuống, nắm lấy tay cô bé, cười nói: “Không sao, tỷ tỷ này là người tốt, sẽ không làm hại muội”.
Cô bé thoáng nhìn Quan Âm rồi lại cúi đầu.
Diệp Huyên dịu dàng xoa đầu cô bé, khẽ nói: “Đừng sợ, ai dám ức hiếp muội thì cứ nói cho ta, ta đánh chết hắn”.
Cô bé ngập ngừng ngẩng lên nhìn hắn, ấp úng: “Huynh… đừng đi…”
Diệp Huyên cười: “Ta không đi đâu cả. Muội theo tỷ tỷ tẩy rửa một chút, thay một bộ y phục xinh đẹp, được không?”
Cô bé nhìn xuống bộ quần áo trên người mình, do dự rất lâu mới chịu gật đầu.
Diệp Huyên đưa mắt ra hiệu, Quan Âm bèn nắm tay dắt cô bé vào bên trong điện.
Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, chậm rãi khép mắt.
Giọng Diệp Tri Mệnh vang lên: “Ngươi cảm thấy Đạo Đình sẽ làm gì tiếp theo?”
Hắn không đáp.
Đạo Đình sẽ làm gì đây?
Một hồi sau, hắn rời khỏi Kiếm Điện, đi đến trước sạp bán cá nơi hắn nhìn thấy Niệm Niệm lần đầu.
Lúc này, nơi ấy đã không còn bóng người.
Trước sạp có một thi thể, còn có thể là ai ngoài tên bán cá kia.
Sau một khoảng im lặng, Diệp Huyên đưa tay gọi kiếm Trấn Hồn. Nó khẽ run lên, thả một bóng mờ bay ra.
Chính là hồn phách của tên hàng cá đã đánh Niệm Niệm trước kia.
Diệp Huyên giết ông ta bằng Trấn Hồn, tuy hấp thu hồn phách nhưng lại không hoàn toàn cắn nuốt, vì vậy ông mới còn tồn tại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!