Tinh chủ nhìn Diệp Huyên: “Ngươi biết ta ở Thiên Đạo Cảnh bao lâu rồi không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Tinh chủ nói: “Ba trăm năm! Ta bị vây hãm ở Thiên Đạo Cảnh ba trăm năm rồi!”
Diệp Huyên hỏi: “Vậy nên ông nhắm vào bảo vật của ta?”
Tinh chủ nhẹ giọng nói: “Diệp Huyên, ta nói thật với ngươi, sở dĩ ngươi yêu nghiệt như vậy là bởi vì vật chí bảo đó, đúng chứ?”
Diệp Huyên có chút không vui: “Lẽ nào ngoài bảo vật này ra, Diệp Huyên ta chẳng có cái gì?”
Tinh chủ cười ha ha: “Quên mất! Ngươi vẫn còn một điểm cực kỳ lợi hại, đó chính là mặt dày, không biết xấu hổ, ha ha ha...”
Diệp Huyên khẽ nói: “Tinh chủ mà có được bảo vật đó thì cũng không thể thăng cấp được.”
Tinh chủ hỏi: “Tại sao?”
Diệp Huyên nói: “Bởi vì bảo vật này cũng không thể giúp người ta thăng cấp, ít nhất là bây giờ không thể. Không sai, bởi vì bảo vật này mà ta có được một số cơ duyên. Nhưng đó là bởi vì số mệnh của Diệp Huyên ta tốt, có một chị gái kiếm tiên mạnh đến mức vô lý, nếu không thì ta cũng sớm chết nhiều lần rồi.”
Đây là lời thật lòng của hắn!
Nếu như không có cô gái váy trắng, hắn thật sự đã chết rất nhiều lần rồi.
Nhưng cho đến nay hắn vẫn không thể hiểu được vì sao người con gái váy trắng đó lại giúp hắn như thế!
Lẽ nào bởi vì hắn quá đẹp trai?
Nghĩ đến đây, mặt Diệp Huyên đỏ ửng, bản thân có phải là quá tự luyến rồi không?
Lúc này Tinh chủ đột nhiên hỏi: “Chị gái Kiếm Tiên mà ngươi nói chính là người sau lưng ngươi?”
Diệp Huyên: “Đúng!”