Dạ Lan lạnh lùng nhìn Lý Huyền Phong: “Kiếm Tông, được lắm, chúng ta sau này còn gặp lại!”
Nói xong, ông ta xoay người bước đi.
Rất nhanh, năm người Dạ Lan đã biến mất không thấy đâu.
Không thể đánh!
Bởi vì nếu năm người bọn họ đấu võ, rất có khả năng sẽ bị Kiếm Tông giữ lại chỗ này. Nên biết rằng, kiếm tu vốn có sức chiến đấu rất mạnh, hơn nữa đây còn là địa bàn của Kiếm Tông, ở đây, bọn họ không có phần thắng!
Bên cạnh Lý Huyền Phong, ông lão ôm kiếm trầm giọng nói: “Bọn họ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ!”
Lý Huyền Phong nói bằng giọng lạnh lùng: “Có gì phải sợ?”
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn về phía vị trí của Hách Liên Thiên: “Hách huynh, ngươi hẳn là không có ý nghĩ khác đó chứ?”
Hách Liên Thiên liền đi ra, cười nói: “Không có ý nghĩ khác, chúc mừng quý tông đạt được chí bảo đệ nhất vũ trụ!”
Lý Huyền Phong nhìn thoáng qua Hách Liên Thiên, cười nói: “Đa tạ!”
Nói xong, tay phải ông ta bắt lấy tháp Giới Ngục, sau đó xoay người biến mất.
Rất nhanh, các cao thủ Kiếm Tông ở đó đều rời đi.
Hách Liên Thiên thấy Kiếm Tông yên tâm như vậy, nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì.
Tần Sơn trầm giọng nói: “Cứ để bọn họ chiếm được như vậy?”
Hách Liên Thiên liền lắc đầu: “Việc này tuyệt đối không đơn giản như vậy!”
Tần Sơn cười khổ: “Vật ấy đã bị bọn họ đạt được, nếu bọn họ đạt được lực lượng của nó, khi đó, Võ Viện ta...”
Hách Liên Thiên đột nhiên hỏi: “Ngươi cảm thấy con người Diệp Huyên như thế nào?”
Tần Sơn hơi ngẩn người, lập tức hỏi: “Ngài là nói phương diện nào?”
Hách Liên Thiên liền nhẹ giọng: “Trí lực!”
Tần Sơn trầm giọng nói: “Không ngu!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!