Diệp Huyên cười lắc đầu: “Không ngờ người đầu tiên ra tay lại là Kiếm Tông!”
Mặt ông lão không chút cảm xúc: “Muốn chết thế nào?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Không muốn chết!”
Hắn không muốn chết!
Lão già trơ mặt nói: “Xin lỗi, lão phu không thể thành toàn cho cách chết này của ngươi”.
Vừa dứt lời, thanh kiếm trong tay lão đã rời vỏ.
Choang!
Đi cùng với tiếng kiếm minh là một tia kiếm quang hình bán nguyệt lao thẳng về phía Diệp Huyên, không những nhanh như tia chớp mà còn mang theo kiếm thế ngùn ngụt như có thể bổ đôi đất trời.
Đây là Đạo Cảnh!
Đối thủ vừa ra tay, sắc mặt Diệp Huyên đã nghiêm lại.
Không ngờ Kiếm Tông lại phái cường giả cấp bậc này ra đối phó với hắn.
Hắn không dám khinh thường, vội vã lao lên, hung hãn bổ kiếm xuống.
Xoẹt!
Đường kiếm xé rách hết thảy, một âm thanh bén nhọn rít lên.
Uỳnh!
Nhưng kiếm vừa bổ xuống, Diệp Huyên đã lập tức lùi lại mấy trăm trượng, hai thanh phi kiếm cũng lặng lẽ ngưng tụ trước mặt lão già.
Lão ta không tỏ vẻ hoảng hốt mà chỉ gạt kiếm sang hai bên. Chớp mắt, phi kiếm của Diệp Huyên đã tan biến vào hư vô.
Sau đó lão tiến lên một bước, đối diện với Diệp Huyên, gõ nhẹ vào không khí.