"Là ai đang nói chuyện?", Đế Khuyển hỏi.
Diệp Huyên lắc đầu: "Không biết!"
Nói xong, hắn nhắm hai mắt lại, cùng lúc đó, Long Hồn kia đột nhiên tiến vào cơ thể hắn, lập tức, thần thức của Diệp Huyên như một tấm lưới bao trùm khắp không gian...
Một lát sau, Diệp Huyên đột nhiên xoay người nhìn về một phía chân trời trên hư không.
Trong hư không, ông lão kia biến sắc, nhìn ngược lại Diệp Huyên ở phía dưới, mà lúc này đây, Diệp Huyên và Đế Khuyển đã biến mất không còn tăm hơi!
Thấy cảnh này, ông lão giận tím mặt: "Đáng chết!"
Diệp Huyên chạy!
Ông lão tái mặt lại!
Nhưng như nghĩ đến điều gì, sắc mặt của lão đột nhiên nghiêm lại.
Diệp Huyên làm sao phát hiện ra mình?
Ông lão nhìn xuống dưới, lông mày cau lại.
Trong nháy mắt vừa nãy, Diệp Huyên đã nhìn thẳng về phía lão, nhưng đáng lẽ dưới tình huống bình thường, hắn không thể phát hiện ra lão mới đúng!
Hơn nữa tại sao Diệp Huyên lại đột nhiên biến mất, như thể bốc hơi vậy!
Hồi lâu sau, ông lão lạnh lùng nhìn lướt chung quanh, sau đó xoay người biến mất không thấy tăm hơi.
Một nơi nào đó trong bóng tối dưới mặt đất, Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn phía chân trời: "Là ai đang theo dõi mình?"
Đế Khuyển bên cạnh hắn trầm giọng nói: "Có thể là vì bảo vật của ngươi!"
Diệp Huyên gật đầu: "Chắc thế".
Đế Khuyển nói: "Bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải cẩn thận hơn chút mới được!"
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Địch luôn quanh ta!"
Đế Khuyển nói: "Phí lời, ngươi có bảo vật này thì phải chuẩn bị đối mặt với vô vàn kẻ địch đi!"
Diệp Huyên cười nói: "Đi thôi! Đến Cổ Ma tộc!"
Chẳng mấy chốc, Đế Khuyển mang Diệp Huyên biến mất ở cách đó không xa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!