Ông lão và người đàn ông trung niên đi đến trước mặt Diệp Huyên, người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Cái tên loài người nhà ngươi, ngươi…”
Ngay lúc này, giữa lông mày Diệp Huyên, chữ “Mộng” lại xuất hiện, ngay sau đó, đầu người đàn ông trung niên lập tức bay đi.
Mà Diệp Huyên vẫn đứng tại chỗ như cũ, hắn nhìn đầu người đàn ông bay đi, lạnh giọng nói: “Bảo ngươi câm miệng thì không chịu im, vậy thì ngươi vĩnh viễn cũng câm miệng đi!”
Nói xong, hắn nhìn sắc mặt vô cùng u ám của ông lão kia: “Bây giờ ta rất tức giận!”
Vừa dứt lời, ở bên phải hắn và Đế Khuyển, đầu của bốn gã cao thủ mặc giáp vàng lập tức bay đi, máu chảy thành dòng.
Tức giận!
Đây chính là tâm trạng của Diệp Huyên vào lúc này.
Ông lão nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, giờ đây trong mắt ông ta cũng thêm chút kiêng dè.
Giết người trong chốc lát!
Tốc độ rút kiếm của Diệp Huyên vừa nãy thật sự có hơi khủng bố, ngay cả ông ta cũng chỉ có thể cảm nhận được một chút vết tích mơ hồ. Vả lại lúc Diệp Huyên rút kiếm dường như còn có một luồng sức mạnh thần bí nào đó.
Chính bởi vì luồng sức mạnh thần bí này mới khiến cho đám người đàn ông trung niên không có sức lực chống đỡ lại.
Ngay lúc này, Đế Khuyển bên cạnh đột nhiên nói: "Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?"
Giờ đây trong mắt Đế Khuyển đã tràn đầy sự hung ác.
Không chỉ có Diệp Huyên tức giận mà ngay cả nó cũng thật sự nổi giận rồi.
Người con gái bên cạnh Diệp Huyên nhìn ông lão: "Kỷ trưởng lão, ông có ý gì đây?"
Ông lão lạnh lùng nói: "Ý gì?"
Nói xong, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: "Loài người tự ý giết người của Thần tộc ta, cô còn đưa hắn vào Thần tộc của ta mà còn hỏi ta có ý gì?"
Người con gái nhìn thẳng vào ông lão: "Hắn là khách của Thần tộc ta!"
Ông lão cười khẩy: "Khách? Liên Loan Nhi, cô đang nói giỡn sao? Một kẻ loài người mà cô lại coi hắn là khách, cô..."
Đúng lúc này, Đế Khuyển bên cạnh Diệp Huyên đột nhiên xông ra.