Vũ Trụ Chi Linh nhìn hắn: “Ví dụ như nếu ta muốn giết ngươi ngay bây giờ thì chỉ như trở bàn tay, mà nàng ấy muốn giết ta thì cũng dễ như vậy”.
Diệp Huyên suy tư: “Tóm lại khoảng cách giữa ta và Thanh Nhi là một Vũ Trụ Chi Linh?"
Vũ Trụ Chi Linh rơi vào im lặng một hồi lâu, buột miệng nói: “Giải thích như thần!"
Diệp Huyên cười ha hả.
Đúng lúc này, lão Si đã trở lại với một cô bé bên người. Cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi, mặc váy vải thô đơn giản nhưng tươm tất. Đôi mắt bé vừa to lại linh động, hiện đang nhìn Diệp Huyên và Vũ Trụ Chi Linh đầy tò mò.
"Là ngươi!"
Vũ Trụ Chi Linh ngạc nhiên vô cùng.
Cô bé cười chào hỏi: “Tiểu Vũ cũng ở đây sao?"
Vũ Trụ Chi Linh gật đầu: “Tô Tiểu Muội thật sự muốn đi cùng hắn ư? Ta nói cho ngươi biết, sau khi ra ngoài rồi, ngươi sẽ bước lên một con đường hoàn toàn khác”.
Tô Tiểu Muội ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Ta muốn nhìn xem bên ngoài”.
Vũ Trụ Chi Linh thấp giọng thở dài: “Thôi được”.
Rồi nó gọi đẩy một quyển sách cổ sang cho cô bé: “Cái này hẳn sẽ giúp ít được một vài, cho ngươi đấy”.
Tô Tiểu Muội không từ chối mà nhận lấy: “Cảm ơn Tiểu Vũ”.
Vũ Trụ Chi Linh cười: “Không có gì, năm xưa ngươi đã nhường cái bánh bao duy nhất cho ta mà”.
Tô Tiểu Muội nhoẻn cười: “Ngươi lợi hại như vậy, cần gì để ý một cái bánh chứ?"
Vũ Trụ Chi Linh lắc đầu: “Nha đầu ngươi tính tình hiền lành, thiên phú tuyệt đỉnh, đặc biệt là tâm tính rất tốt”.
Nó liếc sang Diệp Huyên đầy ám chỉ: “Ra bên ngoài rồi nhớ tránh xa một vài người ra, đừng để bị dạy hư, nhớ chưa?"
Mặt hắn lập tức đen sì: “Thôi ngươi nói đại tên ta ra luôn đi!"
Vũ Trụ Chi Linh bật cười: “Ta đi đây!"
Rồi thoắt cái biến mất.
Vũ Trụ Chi Linh đi rồi, Diệp Huyên nhìn Tô Tiểu Muội. Tô Tiểu Muội mỉm cười nhìn lại.