Như nhớ tới gì đó, Diệp Huyên hỏi: “Nơi này có Đạo Môn à?”
Tiểu tinh linh vội gật đầu: “Có!”
Diệp Huyên cười: “Dẫn bọn ta đi xem thử!”
Tiểu tinh linh: “Được!”
Tần Quan bỗng lên tiếng: “Chờ đã!”
Diệp Huyên nhìn nàng ta, nàng ta đi tới trước mặt cô gái, ở đó có một chiếc nhẫn trữ đồ.
Trên chiếc nhẫn còn có năng lượng dao động.
Tần Quan khẽ nói: “Nó đang bảo vệ cái nhẫn trữ đồ này!”
Nói xong, nàng ta mở lòng bàn tay, nhẫn chậm rãi bay tới trong tay, đúng lúc này, dị biến xuất hiện, từ trong nhẫn bay ra một tia sáng đen, dùng tốc độ cực nhanh chui vào trong ấn đường Tần Quan.
Diệp Huyên biến sắc, hắn muốn tiến lên nhưng Tần Quan đột nhiên giơ tay phản ngăn cản: “Không có gì, nàng ta muốn đoạt xá!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Cô...”
Trong cơ thể Tần Quan bỗng bùng nổ một khí tức linh hồn khủng bố, linh hồn kia nhanh chóng bị chấn bay ngay sau đó, Diệp Huyên chỉ một cái, kiếm Thanh Huyên ghim linh hồn lên cây cột phía xa.
Linh hồn đúng là cô gái trẻ tuổi!
Cô ta sợ hãi nhìn chằm chằm Tần Quan: “Ngươi... ta không thể đoạt cơ thể ngươi!”
Tần Quan cười: “Linh hồn và huyết mạch của ta đều rất đặc biệt, ngươi không làm được đâu!”
Cô gái nhìn chằm chằm Tần Quan, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lúc này, kiếm Thanh Huyên lập tức cắn nuốt linh hồn cô gái.
Cô gái không hoảng sợ, hai mắt nhắm lại như đang chờ cái chết tới gần.
Tần Quan nhìn thoáng qua rồi bảo: “Chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyên gật đầu, hai người ra ngoài.
Vừa ra khỏi đại điện, kiếm Thanh Huyên đột nhiên bay lên.
Vù!
Kiếm minh vang lên, kiếm thế mạnh mẽ từ trong kiếm Thanh Huyên phóng lên trời cao.
Ong!
Cả trời đất đều bị kiếm thế này bao phủ!
Diệp Huyên khẽ nói: “Đột phá rồi!”
Tần Quan cười.
Kiếm Thanh Huyên bay tới trước mặt Diệp Huyên, Tiểu Hồn hưng phấn: “Tiểu chủ, ta đột phá rồi! Cuối cùng cũng đột phá!”
Diệp Huyên cầm lấy kiếm.