Diệp Huyên đi theo Chiến Quân tới nhà đá của Vị Ương Thiên, bên trong nhà đá ngoài Vị Ương Thiên còn có một cô gái, chính là họa sư.
Vị Ương Thiên nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Họa sư đột nhiên nói: “Ngươi có hứng thú thống lĩnh tinh vực Vị Ương không?”
Diệp Huyên sửng sốt, sau đó lắc đầu.
Họa sư hỏi: “Vì sao?”
Diệp Huyên cười khổ: “Thứ nhất, ta thích tự do, không thích bị trói buộc. Thứ hai, thực lực của ta vẫn chưa đủ mạnh, không đủ để các thế lực lớn ở tinh vực Vị Ương thần phục”.
Vị Ương Thiên đột nhiên nói: “Nguyên nhân thật sự là gì?”
Diệp Huyên suy nghĩ một lát, sau đó đáp: “Ta muốn rời khỏi nơi này”.
Vị Ương Thiên hơi nhíu mày: “Sợ làm liên lụy đến chúng ta sao?”
Diệp Huyên nói: “Bảo vật này ở trên người ta, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua, ta ở đây sẽ chỉ mang đến tai họa cho nơi này. Hơn nữa, ta cũng muốn ra ngoài rèn luyện”.
Vị Ương Thiên và họa sư nhìn nhau, cuối cùng, Vị Ương Thiên nhìn về phía Diệp Huyên: “Đã quyết định xong rồi à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Vị Ương Thiên đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Huyên: “Chuẩn bị đi đâu?”
Diệp Huyên đáp: “Thần Vũ Thành”.
Vị Ương Thiên gật đầu: “Đúng là một nơi không tệ, vừa khéo hợp với ngươi, khi nào thì đi?”
Diệp Huyên cười đáp: “Hai ngày nữa, còn có một vài chuyện chưa xử lý xong”.
Vị Ương Thiên nói: “Đi đi!”
Diệp Huyên chắp tay, xoay người rời khỏi nhà đá.
Trong nhà đá, Vị Ương Thiên nhẹ giọng nói: “Ta đã nói trước với ngươi rồi, hắn không có hứng thú đâu”.
Họa sư nói: “Nhưng nếu hai người chúng ta rời đi, tinh vực Vị Ương này…”
Vị Ương Thiên lắc đầu: “Có Bạch tiên sinh ở đây, không loạn được đâu”.
Họa sư nhìn về phía Vị Ương Thiên: “Định đi đâu?”
Vị Ương Thiên nhìn ra cửa nhà đá, sau đó ngẩng đầu nhìn lên tinh không: “Mấy năm nay canh giữ Vị Ương, chưa từng ra ngoài mở mang kiến thức! Bây giờ cũng nên đi xem thử rồi”.
Họa sư cười nói: “Đúng thế, không có trói buộc, ta tin ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn!”
Vị Ương Thiên nhìn về phía họa sư: “Ngươi thì sao?”
Họa sư hỏi: “Đi cùng nhau chứ?”
Vị Ương Thiên suy nghĩ một lát rồi đáp: “Được thôi!”