Nói xong, cô bé cất nhẫn đi, xoay người biến thành một tia đao quang biến mất!
Mẹ kiếp!
Diệp Huyên ngơ ngác!
Con mẹ nó!
Ngươi lấy xong là đi ngay à?
Hả?
Ngươi là cướp sao?
Diệp Huyên đen mặt, cô gái này đúng là không có đạo đức!
Một lát sau, thấy cô bé thật sự không quay lại, hắn cũng hiểu đối phương không có ý định quay lại!
Diệp Huyên cất lời: “Chúng ta đi thôi!”
Sau đó, hắn dẫn theo Tín công chúa đi về phía xa.
Nhưng hắn vẫn hơi tức giận, mẹ kiếp, sao người nơi này lại mặt dày thế?
Đi không bao lâu, Diệp Huyên và Tín công chúa đi tới đồi Phong Bạo, lúc này, trên đồi Phong Bạo rất yên tĩnh, không có sấm chớp.
Diệp Huyên nhìn đồi Phong Bạo: “Ngọn đồi này trải qua lôi kiếp như thế vẫn không bị huỷ diệt, lại còn tồn tại biết bao nhiêu năm…”
Tín công chúa chớp mắt: “Ngươi cảm thấy ngọn đồi này không đơn giản à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Tín công chúa quay đầu nhìn về phía đồi Phong Bạo: “Nhưng nó rất nguy hiểm!”
Diệp Huyên chợt nói: “Tiểu Bút, lôi kiếp này có Linh không?”
Tiểu Bút đáp: “Có! Hơn nữa nó còn là thiên kiếp lợi hại nhất hiện giờ, tên của nó là Thiên Kiếp!”
Diệp Huyên hỏi: “Huynh có quen biết nó không?”
Tiểu Bút nói: “Không quen!”
Diệp Huyên cau mày: “Không quen?”
Tiểu Bút khẳng định: “Thật sự không quen! Cậu muốn làm gì?”
Diệp Huyên đáp: “Ta muốn đi lên đồi xem thử, nhưng sợ nó đánh ta!”
Tiểu Bút im lặng một lát rồi nói: “Vậy cậu có thể thử thương lượng với nó!”
Diệp Huyên hỏi: “Nó có biết đạo ấn không?”
Tiểu Bút đáp: “Cậu thử xem!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn nhìn về phía Tín công chúa: “Cô đợi ta ở đây, ta đi thử xem sao!”