Vô Biên Chủ nhìn Tín công chúa: “Nàng ta không giống như ngươi, nàng ta có nhân quả đặc biệt bảo vệ, mà ngươi ngay cả cọng lông cũng chẳng có, đi chính là tự dâng đầu người, có hiểu chưa?”
Lão Trịnh: “…”
Diệp Huyên nhìn lão Trịnh: “Ngươi giúp ta trông coi thần điện Tuế Nguyệt cho tốt!”
Lão Trịnh gật đầu: “Được!”
Nói rồi, hắn ta do dự chốc lát rồi nhìn Vô Biên Chủ: “Vị tiền bối này, thế nào là nhân quả đặc biệt?”
Vô Biên Chủ nhìn lão Trịnh: “Hiểu được thì hiểu, không hiểu cũng không cần phải hiểu!”
Lão Trịnh: “…”
Vô Biên Chủ bỗng vung tay áo, bỗng chốc, bầu trời xuất hiện một vết nứt khổng lồ.
Vô Biên Chủ nhìn vết nứt kia, khẽ nói: “Đi thôi!”
Nói xong, ông ta lập tức hóa thành một luồng sáng biến mất trong vết nứt kia.
Diệp Huyên và Tín công chúa cũng vội đi theo sau.
Nhìn thấy mấy người họ rời đi, giáo mẫu Tín Nguyệt Giáo kia lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Còn lão Trịnh ở bên cạnh thì vẻ mặt lại nghi hoặc.
Không hiểu cũng không cần phải hiểu?
…
Không lâu sau, ba người Diệp Huyên đã đến một vùng tinh không tăm tối!
Lạnh!
Đây là cảm giác lúc này của Diệp Huyên!
Tín công chúa nhìn xung quanh: “Nơi này là thời không Linh Độ sao?”
Vô Biên lắc đầu: “Không phải!”
Nói xong, ông ta đi về phía xa!
Diệp Huyên và Tín công chúa cũng đi theo.
Trên đường, Diệp Huyên bỗng hỏi: “Vô Biên, sao đột nhiên ông lại muốn đến thế giới Hư Chân?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!