Bây giờ hắn đã không ngây thơ muốn có một cuộc sống yên bình nữa. Ở thế giới thế này, muốn sống yên bình rõ ràng là tự tìm đường chết.
Vì nói không chừng một ngày nào đó, cả thế giới sẽ đột nhiên bị hủy diệt!
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lúc này trên chân trời có một tấm tinh võng to lớn!
Dị vực!
Tinh vực Thiên Hà!
Tầng thứ năm!
Những người này đều muốn hắn chết!
Diệp Huyên lắc đầu cười một tiếng, trong lúc vô tình, mình lại đi đến bước đường cùng!
Không đúng, từ khi ở Thanh Thành đến giờ, tình cảnh của mình chưa bao giờ tốt đẹp cả!
Sinh tồn!
Diệp Huyên tiếp tục đi về phía trước, hắn phát hiện bây giờ mình đã không thể nghĩ đến kiếm đạo võ đạo gì nữa, việc phải làm bây giờ chính là sống thật tốt!
Nếu mình chết thì muội muội phải làm sao? Mẫu thân phải làm sao?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Diệp Huyên dần trở nên hơi dữ tợn.
Sống sót!
Mình muốn sống thật tốt!
Diệp Huyên mở tay phải ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn.
Kiếm Tiên Linh!
Diệp Huyên chỉ kiếm xuống đất, một giây sau, hai loại kiếm ý chợt xuất hiện xung quanh hắn.
Một đen một trắng, một thiện một ác!
Thiện?
Ác?
Trước đây hắn không hiểu rõ về thiện ác này lắm, vì thiện ác trên đời thường đều do cao thủ định đoạt!
Thắng làm vua, thua làm giặc!
Đế vương của các triều đại chỉ cần thua thì bọn họ sẽ là giặc, mà chỉ cần là người thắng, dù kẻ đó có ác đến mức nào cũng có thể biến thành thiện!
Thiện ác, không phải được quyết định bằng nắm đấm!
Nhưng có thật sự là như thế không?
Có lẽ là thế, nhưng trong mắt hắn, thiện ác là do lòng người, tốt là tốt, xấu là xấu.
Thiện ác, do tâm định, chứ không phải do người khác nói.