Giờ phút này, toàn bộ người trong Vương tộc đều hoá đá.
Thất bại rồi?
Một kiếm?
Ông lão áo trắng ngơ ngác nhìn Thanh Nhi: “Thế này…”
Thanh Nhi váy trắng phất tay áo, luồng kiếm quang rung lên, trong nháy mắt, cả Vương tộc đều bị kiếm quang này tiêu diệt.
Toàn bộ Vương tộc đã hoàn toàn bị xoá sổ.
Không còn nữa!
Một gia tộc khủng bố cường đại vô song đã biến mất kể từ giây phút này.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn cảnh này mà mặt xám như tro tàn.
Bà ta không thể tưởng tượng được mình đã chọc giận sự tồn tại đáng sợ nào…
Mà giờ khắc này bà ta cũng đã hiểu vì sao người ta lại dám tới Vương tộc rồi.
Đây không phải tới để tìm cái chết, mà là thật sự tới để diệt tộc!
Diệp Huyên đếm qua, tổng cộng có hơn một trăm hai mươi triệu Bà Sa Tinh, ngoài ra còn có vô số công pháp thần vật khác.
Lời to rồi!
Diệp Huyên rưng rưng nước mắt lấy đi tất cả.
Nhưng lúc này một loạt tiếng bước chân đột nhiên vọng lại.
Diệp Huyên quay đầu lại nhìn, phía sau cột trụ của đại điện không xa có một cô gái đang đi tới.
Cô gái ấy chừng hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy đen tuyền, tay còn cầm pháp trượng.
Diệp Huyên chớp mắt, sau đó nhìn sang Thanh Nhi váy trắng, Thanh Nhi váy trắng do dự một chút rồi hỏi: “Có muốn giết người diệt khẩu không?”
Cô gái nơi xa lập tức dừng lại, cảnh giác nhìn Thanh Nhi váy trắng.
Diệp Huyên lắc đầu cười, nhìn cô gái kia hỏi: “Cô nương là ai?”
Cô gái nhìn Diệp Huyên đáp: “Triệu Huyền Huyền”.
Triệu Huyền Huyền!
Diệp Huyên lắc đầu: “Không quen biết”.
Triệu Huyền Huyền nhìn Diệp Huyên: “Toà Cổ Thành này từng mang tên Triệu Đô, là nước của ta”.
Diệp Huyên im lặng.
Thôi xong rồi!
Chính chủ tới rồi!
Thanh Nhi lại hỏi: “Có cần giết người diệt khẩu không? Ca yên tâm, nếu huynh không đành lòng thì để ta ra tay, ta không sợ nhân quả”.