Đại Tôn ngẩng đầu nhìn họa sư, nhếch miệng cười: “Ngươi nghĩ các ngươi có thể thắng ư?”
Họa sư cau mày, Đại Tôn lại nói: “Các ngươi vĩnh viễn không biết lần này là ai muốn ra tay với mình đâu”.
Họa sư trầm ngâm, một giây sau, nàng ta đột nhiên siết chặt tay.
Ầm!
Đại Tôn kia lập tức biến thành hư vô!
Họa sư ngẩng đầu nhìn lên chân trời, một giây sau, nàng ta vung tay, một cây bút vẽ màu đen xẹt qua chân trời, sau đó, vô số tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không trung.
“Rút lui!”
Lúc này, trong hư không vang lên một giọng nói!
Cao thủ của tinh vực Thiên Hà và Dị vực bắt đầu rút lui, chẳng mấy chốc đã rút lui tới trên đám mây.
Trong không trung, Thiên Tôn và Vị Ương Thiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người một lần nữa.
Vị Ương Thiên để tay phải sau lưng, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt Thiên Tôn không chút cảm xúc, nhìn từ ngoài mặt thì không thấy có thương tích gì.
Lúc này, họa sư xuất hiện bên cạnh Vị Ương Thiên.
Họa sư nhìn Thiên Tôn: “Kết thúc rồi!”
Thiên Tôn nhìn nàng ta, cười khẽ: “Không, chỉ vừa mới bắt đầu thôi!”
Họa sư nhẹ giọng nói: “Vậy sao?”
Thiên Tôn nhẹ giọng nói: “Các ngươi đánh giá thấp tầm quan trọng của bảo vật này rồi”.
Nói xong, ông ta xoay người nhìn về phía cuối chân trời: “Chúng ta đã dốc hết sức mình rồi, các ngươi còn không chịu ra tay à?”
Nghe thấy lời của Thiên Tôn, Vị Ương Thiên và họa sư đều nhíu mày.
Mọi người nhìn theo hướng Thiên Tôn đang nhìn, không gian nơi đó lập tức nứt ra, một ông lão áo tím xuất hiện.
Ông lão áo tím đội mũ quan bốn cạnh, tay phải cầm một lệnh bài màu tím thật dài, trên vai trái của ông ta có khắc hai chữ: Trật tự!
Nhìn thấy ông lão áo tím này, họa sư ở bên dưới lập tức nhíu mày.
Người duy trì trật tự tinh không!
Vũ trụ mịt mờ, vô biên vô hạn, có vô số tinh vực, mà bên trong những tinh vực này có một nhóm người như thế, bọn họ bảo vệ tinh không, duy trì trật tự tinh không.