Không thêm hắn?
Diệp Huyên im lặng.
Muội muội này cái gì cũng tốt, chỉ là nói chuyện không lựa lời, quá thẳng thắn!
Diệp Thanh bỗng lên tiếng: “Chi bằng, hai chúng ta đi giết!”
Diệp Huyên chợt sững người, sau đó nói: “Hai chúng ta?”
Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Muội có sợ không?”
Diệp Huyên do dự rồi nói: “Muội và chủ nhân bút Đại Đạo từng đánh nhau chưa?”
Diệp Thanh Thanh lắc đầu: “Chưa! Nhưng, ta không sợ!”
Diệp Huyên im lặng.
Muội không sợ, nhưng ta hơi rén đấy!
Diệp Thanh Thanh nói: “Đi, đi tìm chủ nhân bút Đại Đạo!”
Nàng ấy là người nóng tính, nói làm là làm!
Diệp Huyên nói: “Muội biết y ở đâu không?”
Diệp Thanh Thanh nói: “Ta không biết!”
Diệp Huyên im lặng.
Diệp Thanh Thanh nói: “Nhưng chúng ta có thể đi tìm y!”
Diệp Huyên nói: “Tìm ở đâu?”
Diệp Thanh Thanh im lặng một lúc, nàng ấy xòe tay, bút Đại Đạo đã xuất hiện trong tay nàng ấy.
Nàng ấy nhìn bút Đại Đạo: “Chủ nhân ngươi ở đâu? Nếu không nói, ta sẽ dùng một kiếm phá nát ngươi!”
Bút Đại Đạo run rẩy nói: “Ta là người cùng thuyền mà!”
Diệp Thanh Thanh nhíu mày: “Lúc nào ngươi đã thành người cùng thuyền rồi?”
Bút Đại Đạo vội nói: “Từ lâu đã đi cùng với Diệp thiếu rồi! Thật đó!”
Nó vẫn hơi sợ hãi cô gái này!
Cô gái này không chỉ đơn giản là không nói lý, mà cô gái này hoàn toàn là kiểu hành động!
Rất ngang ngược!
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên do dự, sau đó nói: “Bút Đại Đạo, ngươi có biết tung tích chủ nhân ngươi không?”
Bút Đại Đạo cười khổ: “Diệp thiếu, ta đã bị ông ấy vứt bỏ rồi, sao ta có thể biết được tung tích chủ nhân chứ?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, đang định nói thì Diệp Thanh Thanh chợt lên tiếng: “Vậy ai biết tung tích chủ nhân ngươi?”
Bút Đại Đạo do dự, sau đó nói: “Chủ nhân đi lại bất định, không ai biết được tung tích ông ấy, trừ phi ông ấy muốn để ngươi biết được!”