Bên kia, Nam Du Du cũng đã chạy về trong Thần Qua tộc.
Nàng ta cũng thăng chức rồi!
Đây đương nhiên là ý của Diệp Huyên!
Hai người ngay từ đầu đã đi theo hắn, hắn tất nhiên là sẽ không quên.
Đặc biệt lão Trương, ông lão này rất thật thà, hơn nữa, làm được việc, bởi vậy, hắn trọng tâm đề bạt, để cho ông ta phụ trách tất cả việc xây dựng thư viện Quan Huyên ở Thần Qua Thành.
Đúng lúc này, một cô gái đột nhiên chắn trước mặt Nam Du Du.
Cô gái tóc dài ngang vai, mặc chiếc váy màu xanh lá, trong tay cầm một quyển sách cổ rất dày, nàng ta nhìn Nam Du Du, mặt nở nụ cười.
Nam Du Du đầu tiên là ngẩn người, sau đó kinh ngạc nói: “Tiên tổ!”
Cô gái cười nói: “Đi theo ta!”
Nam Du Du hơi do dự, sau đó nói: “Đi đâu?”
Cô gái nói: “Đưa ngươi đi phát triển một chút!”
Nam Du Du: “...”
Cuối cùng, Nam Du Du vẫn lựa chọn đi theo tiên tổ của mình.
Trên đường, Nam Du Du có chút tò mò: “Tiên tổ, người đoán ta đã gặp ai? Con của Dương bá phụ! Người biết hắn không?”
Cô gái cười nói: “Không biết, nhưng mà, ta đã từng nghe qua về hắn!”
Nam Du Du nghiêm túc nói: “Da mặt hắn rất dày!”
Diệp Huyên: “...”
Cô gái cười nói: “Cha hắn da mặt cũng rất dày!”
Người đàn ông áo xanh: “...”
Nam Du Du có chút tò mò: “Tiên tổ, chúng ta đây là định đi đâu?”
Cô gái nói: “Dẫn ngươi đi trải sự đời!”
Nam Du Du càng thêm tò mò: “Trải sự đời?”
Cô gái cười nói: “Đúng vậy!”
Nam Du Du do dự một lát, sau đó nói: “Tiên tổ, vị Thiên Mệnh cô nương lúc trước xuất hiện rồi! Nhưng, nàng không phải cô gái váy trắng kia, mà là tay cầm hắc kiếm...”