Một khắc sau, không gian trên đầu cô gái áo tím nứt ra, ngay sau đó, một thanh kiếm chém thẳng xuống!
Kiếm Hành Đạo!
Mà ngay lúc này, khí thế Kiếm đạo của Diệp Huyên chợt giảm xuống, chẳng những thế, khí thế cảnh giới của hắn cũng nhanh chóng giảm mạnh…
Đạo tâm vỡ rồi!
…
Khoảnh khắc kiếm Hành Đạo xuất hiện, cô gái áo tím đột nhiên ngẩng đầu, mục tiêu của thanh kiếm đó đương nhiên là nàng ta.
Trong mắt cô gái áo tím hiện lên vẻ sắc bén, nàng ta xoè tay ra sau đó điểm lên không trung.
Ầm!
Đầu ngón tay nàng ta có một luồng sức mạnh đáng sợ phóng lên trời.
Lúc này thanh kiếm hạ xuống.
Khi thanh kiếm va chạm với sức mạnh đáng sợ đó, luồng sức mạnh ấy ngay lập tức hoá thành hư vô.
Con ngươi của cô gái áo tím co rút lại, giây tiếp theo kiếm Hành Đạo đâm thẳng vào chân mày của nàng ta.
Bùm!
Cô gái áo tím run lên dữ dội, bị ghim ngay tại chỗ.
Mà xung quanh nàng ta, Quy Khư Chi Địa giờ phút này bắt đầu từ từ bình thường trở lại.
Nhìn thấy cảnh này, Đạo Linh ở bên mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này vẻ mặt cô gái áo tím đã hoá đá, không còn vẻ điềm tĩnh như trước nữa.
Bị giết trong một giây!
Vậy mà nàng ta lại bị một nhát kiếm giết trong một giây!
Hơn nữa đến người xuất kiếm là ai nàng ta còn không biết.
Lúc này đầu óc nàng ta hơi trống rỗng.
Diệp Huyên nhìn bầu trời, trong lòng hơi thất vọng, bởi vì lần này Thanh Nhi không xuất hiện.
Lúc này, cô gái áo tím bật cười: “Không hổ là Kháo Sơn Vương!”
Diệp Huyên nhìn cô gái áo tím, thân thể nàng ta bắt đầu từ từ trở nên mờ ảo.
Rất nhanh, Diệp Huyên đã nhíu mày.
Phân thân!