Nghe vậy, Tông Cảnh ở bên cạnh nở nụ cười: “Các hạ, chúng ta có thể hợp tác!”
Vô Biên nhìn Tông Cảnh, sau đó nói: “Các ngươi làm việc của các ngươi, ta làm việc của ta!”
Nói xong, ông ta đi về phía Quy Khư Chi Địa kia!
Tông Cảnh cau mày nhìn Vô Biên!
Diệp Huyên cũng im lặng nhìn ông ta đi về phía Quy Khư Chi Địa.
Hắn biết trừ khi gọi người, nếu không, ở đây không một ai có thể ngăn cản Vô Biên!
Lúc này, Đạo Linh đột nhiên chặn trước mặt Vô Biên, nàng ta nhìn ông ta: “Không ai được đi vào trong, kể cả ông!”
Đương nhiên là nàng ta biết Vô Biên!
Đây chính là người thiên mệnh nhiệm kỳ trước!
Vô Biên cười nói: “Tránh ra, nếu không ta sẽ đánh chết cô đấy!”
Đạo Linh híp mắt, trong mắt có ánh sáng lạnh loé lên, lúc này, Diệp Huyên ở bên cạnh cất lời: “Cho ông ta vào đi!”
Đạo Linh quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên lấy Đạo Lệnh ra: “Cho ông ta đi vào!”
Đạo Linh im lặng.
Diệp Huyên nhìn Đạo Linh, cười không nói gì!
Nếu Đạo Linh không nghe lệnh hắn, hắn sẽ rời đi!
Nếu Đạo Môn cô không nghe lệnh ta, thì lão tử còn quan tâm sống chết của các người làm gì?
Đạo Linh nhìn Đạo Lệnh kia, sau một hồi im lặng, nàng ta trầm giọng nói: “Nếu phá vỡ quy tắc này, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn nhìn về phía Vô Biên: “Ông là muốn phá huỷ toàn bộ Quy Khư Chi Địa, hay là chỉ cứu một người?”
Vô Biên ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: “Chỉ cứu một người thôi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được! Ông vào đi!”
Vô Biên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Huyên gật đầu: “Chắc chắn!”
Vô Biên chần chừ một lát, sau đó nói: “Không gọi người à?”
Diệp Huyên đáp: “Không gọi!”
Vô Biên gật đầu, sau đó đi về phía Quy Khư Chi Địa kia, mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Vô Biên, ông nên suy nghĩ cho kỹ!”
Vô Biên dừng bước, ông ta xoay người nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên hỏi: “Ông cảm thấy chủ nhân bút Đại đạo là một người thế nào?”
Vô Biên im lặng một lát rồi nói: “Ngươi muốn nói gì?”
Diệp Huyên đi tới trước mặt Vô Biên, cười hỏi: “Ông không cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ sao?”