Tiếng kiếm minh lảnh lót vang khắp tinh không vũ trụ, một tia kiếm quang giáng thẳng xuống trước người hắn.
Xé nát hết thảy!
Uỳnh!
Diệp Huyên và người đàn ông kia đồng thời thối lui, chỉ dừng lại sau hơn vạn trượng.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên, nheo mắt nói: “Huyết Mạch Chi Lực!"
Diệp Huyên toét miệng cười đến là khoái trá: “Ngươi biết cha ta là ai không?"
Người đàn ông bình thản nhìn lại: “Ta biết ngươi là vua dựa dẫm, có người chống lưng cho. Hay là ngươi muốn lấy người ấy ra dọa ta?"
Diệp Huyên cười: “Không hề, ta chỉ muốn cho ngươi biết cha ta lợi hại vô cùng, chỉ cần dùng một kiếm là có thể diệt sạch Quá Khứ Tông các ngươi!"
Người đàn ông bật cười: “Ngu dốt! Nực cười! Cha ngươi dùng một kiếm là có thể diệt sạch Quá Khứ Tông chúng ta? Mấy lời cuồng vọng này mà ngươi cũng dám nói?"
Diệp Huyên: “Ngươi đang nghi ngờ cha ta?"
Người đàn ông: “Đứa con đã yếu vậy, kẻ làm cha có thể mạnh đến đâu?"
Xoẹt!
Một thanh huyết kiếm bất thình lình bay ra khỏi cơ thể Diệp Huyên rồi phóng lên cao.
Đồng tử người đàn ông co rụt lại, vội vàng ấn tay về phía trước, gọi ra một luồng năng lượng khổng lồ tạo thành lá chắn ngăn lại trước người.
Kiếm đã đến!
Xoẹt!
Những người khác chỉ thấy thanh huyết kiếm băm nát lá chắn như xắt đậu hũ, sau đó đâm xuyên qua giữa trán người đàn ông.
Ai nấy đều sửng sốt.
Người đàn ông cứng người, mờ mịt nhìn Diệp Huyên: “Ngươi...”
Diệp Huyên ra vẻ bình thường: “Đã thấy tình thương của cha chưa?"
Người đàn ông: “...”
Bỗng có một giọng nói truyền đến: “Đây chính là dựa vào bản thân mà ngươi nói đấy à?"
Diệp Huyên quay lại, thấy một cô gái đang đi đến.
Chính là Tương Liêm!
Diệp Huyên hỏi: “Ta có gọi ai đến sao?"