Hình Linh nhanh chóng bước tới trước cột đá đó, ôm chiếc hộp sắt trên đó lên rồi mở ra, sau đó nàng ta nở nụ cười, cất chiếc hộp đi.
Cất hộp xong, Hình Linh nhìn Phi Ngư, cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn sư phụ”.
Phi Ngư cười: “Đi thôi”.
Hình Linh gật đầu.
Một lúc sau ba người rời khỏi Võ Lâu, khi đang chuẩn bị đi thì Diệp Huyên chợt quay đầu lại, hắn thấy cách bên phải mấy trăm trượng có một cổ lâu u ám.
Bên trong cổ lâu có một luồng khí thế tà ác.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Huyên, vẻ mặt Phi Ngư chợt trở nên nghiêm nghị.
Lúc này trong lòng bà ta đã vô cùng kinh ngạc.
Bà ta không ngờ Diệp Huyên lại có thể cảm nhận được sự tồn tại lớn mạnh trong cổ lâu ấy.
Tên này có lẽ không phải là Thần Tri!
Chẳng lẽ là Đạo Tri?
Không thể nào!
Phi Ngư nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ này.
Diệp Huyên còn quá trẻ, nếu là Đạo Tri thì đáng sợ quá.
Lúc này Diệp Huyên dời mắt, quay lại hỏi: “Phi Ngư sư phụ, cổ lâu đó là gì?”
Nghe vậy, Phi Ngư sắp xếp lại suy nghĩ, trầm giọng đáp: “Cấm địa của học viện chúng ta”.
Cấm địa!
Diệp Huyên khẽ gật đầu, không nói thêm nữa.
Phi Ngư đột nhiên hỏi: “Cậu cảm nhận được gì?”
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Không có gì cả”.
Nói xong hắn đi về phía xa.
Phi Ngư nhìn Diệp Huyên thật sâu, không lên tiếng.
Sau khi về lại viện, Diệp Huyên lại trở về phòng sách.
Tiếp tục đọc sách!
Bây giờ hắn chỉ có hứng thú với đọc sách.
Nhất là những cuốn sách cổ, tuy chúng không phải bí kíp tu luyện nhưng ghi lại rất nhiều điều thú vị.