Tăng Vô vội nói: “Tiền của Đan Tông đâu?”
Vô Biên chợt nhớ ra,quay đầu lại nhìn Dược tôn, Dược tôn khẽ cười, xoè tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay tới trước mặt Vô Biên.
Diệp Huyên nhìn nhẫn chứa đồ: “Vô Biên, ai thấy cũng có…”
Nhưng Vô Biên lại cất nhẫn chứa đồ đi rồi lập tức biến mất.
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Mẹ kiếp!
Ông ta chạy rồi.
Lúc này, Tăng Vô nói với Diệp Huyên: “Diệp công tử, gặp lại sau nhé”.
Nói xong ông ta và Thần Minh quay người rời đi.
Dược tôn từ tốn đi tới trước mặt Đan Thần, xoè bàn tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt Đan Thần: “Trong nhẫn chứa đồ đều là dược liệu trân quý được Đan Tông ta sưu tầm cả đời, ngoài ra còn có rất nhiều phương pháp luyện đan và công thức, bây giờ nó đều là của cô!”
Đan Thần cất nhẫn chứa đồ đi, cung kính nói: “Cảm ơn sư tôn”.
Sư tôn!
Lời này vừa dứt, Dược tôn ngẩn ra, sau đó ông ta cười lớn, dần dần linh hồn bắt đầu trở nên mờ ảo.
Ngay sau đó, Dược tôn hoàn toàn biến mất!
Mà lúc này, đám dược nhân đột nhiên đi tới trước mặt Đan Thần rồi chậm rãi quỳ xuống: “Bái kiến Tông chủ!”
Tông chủ!
Chiếc nhẫn chứa đồ Dược tôn đưa cho Đan Thần không phải nhẫn chứa đồ bình thường, mà nó còn tượng trưng cho một thân phận khác.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt nhóm Nguỵ Lam hiện rõ vẻ hâm mộ không thể che giấu.
Người chiến thắng lớn nhất lần này là Đan Thần!
Đương nhiên còn có cả Diệp Huyên.
Mặc dù Diệp Huyên không có truyền thừa của Đan Tông, nhưng hắn có được một trợ thủ siêu cấp!
Bá chủ viễn cổ!
Bá chủ viễn cổ từ đầu đến cuối đều im lặng.
Diệp Huyên nhìn rồi mỉm cười: “Nếu tiền bối không muốn ở lại thư viện của ta thì có thể đi, ta không ngăn cản”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!