Người đàn ông trung niên im lặng.
Bây giờ ông ta đã bắt đầu bình tĩnh lại.
Vô Biên Chủ lại nói: “Ngươi bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn bao nhiêu năm không thể ra ngoài, nhưng chỉ cần một câu nói của người khác là ngươi đã có thể ra được! Dùng đầu heo của ngươi suy nghĩ đi!”
Người đàn ông trung niên lập tức cung kính cúi đầu với Diệp Huyên: “Công tử, vừa rồi là ta thất lễ!”
Ông ta vẫn chưa muốn chết!
Ông ta không sợ chết, nhưng cũng không thể vừa ra đã chết ngay được!
Diệp Huyên không nói gì.
Hắn biết đối phương đang cầu xin mình tha mạng.
Nhưng thực lực của đối phương quá mạnh, hắn không dám đảm bảo liệu sau này ông ta có giở trò gì hay không!
Như biết Diệp Huyên nghĩ gì, người đàn ông trung niên vội vàng nói: “Nếu như công tử có thể lên tiếng cứu giúp thì ta nhất định sẽ sống chết đi theo!”
Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi bảo: “Thư viện của ta đang thiếu một người làm việc, ông có đồng ý không?”
Người đàn ông trung niên nói ngay: “Đồng ý!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ông có thể không chết nữa rồi”.
Người đàn ông trung niên: “…”
Vô Biên nhìn Diệp Huyên rồi quay người lại nhìn một toà đại điện đổ nát phía xa: “Dược tôn, ra đây đi”.
Vừa dứt lời, một ông lão chầm chậm bước ra.
Dược tôn!
Người từng là Tông chủ của Đan Tông!
Đương nhiên bây giờ ông ta chỉ còn lại một tia tàn hồn.
Nhìn thấy Vô Biên, Dược tôn cười khổ: “Vô Biên Chủ!”
Vẻ mặt Vô Biên bình tĩnh: “Năm xưa ta và tổ tiên của ngươi từng kết thiện duyên, vì thế ta cho ông ta mượn một vật, bây giờ các ngươi nên trả lại rồi đấy!”
Dược tôn cười khổ.
Vô Biên nói: “Trả ta đi”.
Dược tôn im lặng một lúc rồi xoè tay, một chiếc tiểu đỉnh màu đen từ từ bay đến trước mặt Vô Biên.
“Thần đỉnh Đại đạo!”
Nguỵ Lam ngạc nhiên thốt lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!