Chẳng mấy chốc, chữ “đạo” kia từ từ biến mất trong mắt mọi người.
Lúc này Diệp Huyên nhìn dược nhân bên cạnh: “Nhẫn chứa đồ”.
Dược nhân im lặng.
Diệp Huyên nhìn thẳng vào dược nhân: “Chỉ có ta chơi người khác chứ chưa có ai dám chơi ta đâu, ngươi có muốn làm người đầu tiên không?”
Mọi người: “…”
Lúc này, dược nhân đó chợt bảo: “Ta muốn thử làm người đầu tiên”.
Quả nhiên là có âm mưu.
Diệp Huyên cũng không bất ngờ, bởi đã nằm trong dự đoán của hắn.
Diệp Huyên mỉm cười nhìn Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ nhàn nhạt nói: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Diệp Huyên nghiêm túc đáp: “Giúp ta đánh hắn một trận”.
Mặt Vô Biên Chủ đầy vạch đen: “Liên quan gì đến ta? Chẳng phải ngươi có muội muội sao? Ngươi gọi muội muội ngươi đi”.
Diệp Huyên thản nhiên nói: “Vô Biên, ta không gọi muội muội, đó là vì tốt cho ông”.
Vô Biên nhíu mày.
Diệp Huyên lại bảo: “Ông thật sự muốn muội muội ta xuất hiện ở đây à?”
Nghe vậy, vẻ mặt Vô Biên lập tức trở nên khó coi.
Nhưng mà ông ta cũng thực sự không muốn gặp muội muội của Diệp Huyên!
Người phụ nữ đó giết người trước nay đều tuỳ thuộc vào tâm trạng!
Lúc này, dược nhân chợt lên tiếng: “Có vẻ ông ta không giết được chúng ta đâu”.
Nghe vậy, Vô Biên lập tức nhíu mày, nhìn dược nhân rồi bảo: “Ai cho ngươi tự tin vậy?”
Vẻ mặt dược nhân không cảm xúc: “Ông thử xem”.
Vô Biên vung tay phải lên.
Ầm!
Dược nhân còn chưa phản ứng lại thì đã bị một chưởng tiêu diệt.
Biến mất hoàn toàn!
Dược nhân: “???”
Vẻ mặt Vô Biên không có cảm xúc gì: “Cái quái gì vậy?”
Nguỵ Lam và Sở Phong nhìn Vô Biên, trong mắt có thêm sự nặng nề.
Giết trong một giây!
Người trước mặt này có thể giết được cường giả đẳng cấp Vị Tri Cảnh chỉ trong một giây.
Đúng lúc này, một hư ảnh đột nhiên bay ra từ trong bức tường núi.