Tiểu Ái hơi cúi đầu: “Chủ nhân có thể tự đi xem được rồi, sẽ có bất ngờ đó”.
Tần Quan cười hỏi: “Thật sao?”
Tiểu Ái gật đầu.
Tần Quan bật cười rồi bảo: “Còn nữa, chuyện lúc trước ta giao cho ngươi đã làm xong chưa?”
Tiểu Ái gật đầu: “Đã làm xong, chỉ chờ Diệp công tử tu luyện cơ thể thành công là chúng ta sẽ có thể bắt đầu”.
Tần Quan cười nhẹ, quay đầu nhìn nơi xa khẽ nói: “Tiểu Huyên Tử, xem bất ngờ lớn ta dành cho ngươi đây…”
Tiểu Ái chần chừ một lát rồi hỏi: “Chủ nhân, sao người đối xử tốt với Diệp công tử thế ạ?”
Tần Quan cười đáp: “Thật ra ta cũng có mục đích”.
Tiểu Ái hơi khó hiểu: “Mục đích gì ạ?”
Tần Quan nhún vai: “Chỉ có Tam Kiếm uy hiếp được ta, nếu ta đào tạo ra người lợi hại như Tam Kiếm hoặc còn lợi hại hơn cả Tam Kiếm thì chẳng phải ta rất lợi hại sao? Ha ha…”
Tiểu Ái: “…”
Tam Kiếm!
Tiểu Ái liếc mắt nhìn Tần Quan, muốn nói lại thôi.
Tần Quan cười bảo: "Chắc ngươi muốn nói ta có thể tự tu luyện được, đúng không?"
Tiểu Ái gật đầu.
Tần Quan lắc đầu: "Ta không thích tu luyện, con đường tu luyện này quá cô quạnh, cũng quá buồn tẻ, ta chỉ mong có thể được làm nhiều chuyện có ý nghĩa hơn trong sinh mạng có hạn này thôi".
Tiểu Ái đột nhiên hỏi: "Chủ nhân sẽ chết sao?"
Tần Quan lườm Tiểu Ái một cái: "Ai có thể sống mãi được chứ?"
Tiểu Ái trầm mặc.
Tần Quan bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía trời sao xa xôi, khẽ nói: "Tiểu Huyên Tử hẳn cũng sắp xong rồi!"
Ầm!
Đúng lúc này, trên bầu trời phía xa bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, ngay sau đó, tinh không nơi ấy rung lên kịch liệt.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Tần Quan hơi cong lên: "Xem ra đã xong rồi".
Vù!
Một tiếng kiếm ngân đột nhiên vang vọng khắp đất trời, một khắc sau, một luồng kiếm quang rơi xuống trước mặt Tần Quan và Tiểu Ái.
Kiếm quang tan đi, Diệp Huyên hiện ra.
Tần Quan đánh giá Diệp Huyên một lượt rồi cười hỏi: "Thành rồi?"
Diệp Huyên gật đầu: "Ừ!"