"Ring..ringg.." chuông điện thoại reo lên Lục Trạch Thần nhìn dãy số gọi đến xoay mặt đặc nhẹ một nụ hôn lên trán cô nói "anh có việc ở công ty..lát nữa anh sẽ quay lại.." hành động của Lục Trạch Thần khiến đỏ bừng mặt gật đầu lia lịa Lục lão thái và Lục phu nhân khuôn mặt hài lòng trong lòng thì mừng rỡ như hoa nở Lục phu nhân vỗ vỗ vai Lục Trạch Thần cười nói "đúng là con trai của mẹ Trạch Thần sau này tốt nhất con không được làm Tiểu Kiều buồn đâu đấy". Anh không suy nghĩ liền nói "điều này mẹ không cần lo đâu".
________________________________________
"Tên tài xế đó cứ khăng khăng là thiếu phu nhân tự mình chạy ra lộ khiến hắn không thắng xe lại kịp..." Mục Giản vẻ mặt cũng khá bức xúc báo cáo lại với Lục Trạch Thần, Tiêu Triệu Thường cầm một tờ giấy ghi ghi vài dòng chữ rồi nói "cậu nói xem vợ cậu có phải gây thù với nhiều người quá không hoặc là do cậu..." câu tiếp theo bị ánh mắt lạnh lùng như băng của Lục Trạch Thần chặn lại làm cho Tiêu Triệu Thường câm nín. "Cậu là bác sĩ...không ở bệnh viện cứu người đi đến đây làm cái gì" giọng của Lục Trạch Thần lãnh đạm ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía của Tiêu Triệu Thường.
"Này..cậu có phải bạn tôi hay không..chỉ là vài ly trà và mấy cái bánh thôi đâu cần phải tiết kiệm với tôi chứ..." Tiêu Triệu Thường cố tình hiểu sai ý của Lục Trạch Thần vẫn giữ khuôn mặt thảnh thơi ngồi xuống uống trà tiếp, Mục Giản cười khổ rồi nói "à sếp cô Tố buổi sáng có đến tìm sếp nhưng em đã nói sếp không có ở đây cô ta cứ ở lì ở đại sảnh công ty chờ" Lục Trạch Thần nhíu mày thần sắc thay đổi tối sầm xuống Mục Giản nhìn vẻ mặt này sợ run người nuốt nước bọt nói tiếp "em sẽ cho người đuổi cô ta đi ngay"vừa định rời đi "để cô ta vào đây" giọng Lục Trạch Thần vang lên Tiêu Triệu Thường ngạc nhiên nói "cậu nghĩ lại rồi à..nối lại tình cũ ư..ý tưởng.." không tồi hai chữ cuối chưa kịp nói ra thì anh đã bắt đầu thấy lạnh xương sống lập tức câm miệng cười cười "à..tôi nhớ tôi còn có việc tôi đi đây..hẹn gặp lại cậu sau.." Tiêu Triệu Thường và Mục Giản cùng ra ngoài hết khoảng năm phút sau "cốc..cốc.." tiếng gõ cửa truyền tới rồi từ từ cửa bị đẩy ra là Tố Mị Sương, cô ta trang điểm rất kĩ càng mặc lên người một bộ váy dây ôm sát người tiến lại gần lại Lục Trạch Thần nói "Thần...em đến thăm anh.." Tố Mị Sương đến giờ vẫn luôn tự tin rằng Lục Trạch Thần rất yêu cô ta nhất định sẽ không tuyệt tình đến thế, cô đi đến ôm lấy cánh tay của Lục Trạch Thần "Thần em rất nhớ anh..anh sẽ không từ bỏ em đâu đúng không" cả Lục Trạch Thần cũng không nghĩ cô ta lại mặt dày vô sỉ đến như thế, thật ghê tởm anh hất mạnh tay khiến cô ta ngã mạnh xuống đất cô ta kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Trạch Thần sợ sệt lùi lại "Thần..anh sao vậy.. có phải anh còn giận em không..năm đó em thật sự...không.." "là cô làm phải không ?" giọng nói lạnh lẽo đáng sợ của anh cắt ngang lời của Tố Mị Sương.
"Thần..anh nói gì vậy..em không hiểu"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!